Chương 43: (Vô Đề)

THUỐC MỠ GIẢM NGỨA

Sau khi Văn Thiên buông tay cậu ra, Trình Lạc Sơ lúng túng rút tay về, nhỏ giọng nói, "Cậu biết đấy, tôi hơi bị cận thị nhẹ."

Văn Thiên hừ một tiếng, "Tôi làm gì biết chuyện đó."

"Ui, tôi sai rồi mà, tha lỗi cho tôi đi." Trình Lạc Sơ nắm lấy tay Văn Thiên lắc lắc, "Tôi chỉ vì quá phấn khích nên nhìn nhầm thôi mà."

Văn Thiên rút tay ra, khoanh tay nhìn cậu, tặc lưỡi, "Tôi nhớ trước khi khai giảng, có nhiều tin đồn về cậu lắm. Nào là bá chủ trường học, nào là chặn đường đánh người sau giờ tan học, thậm chí còn có tin cậu đánh người đến mức phải nhập viện nhưng họ không dám báo cảnh sát. Vậy mà bây giờ cậu lại biến thành một người biết làm nũng thế này à?"

Trình Lạc Sơ nghe xong liền không phục, đập tay lên bàn, "Ai làm nũng chứ?"

"Cậu không phải à?" Văn Thiên nhếch môi hỏi lại.

Nhìn Trình Lạc Sơ sắp nổi giận, Văn Thiên mới ngừng đùa.

"Thôi nào, tôi chỉ đùa thôi, sao cậu lại nổi đóa lên thế."

"Cái so sánh gì mà kỳ cục vậy?! Ai lại nói tôi nổi đóa chứ!" Trình Lạc Sơ tức đến phát điên.

Vừa rồi người tức giận là Văn Thiên, nhưng giờ thì đã đảo ngược lại.

Văn Thiên quay lưng không nhìn cậu nữa, đi tới ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Ngay khi mở hộp, một mùi hương hoa dịu nhẹ lập tức lan tỏa khắp nơi.

Hương thơm rất dễ chịu, không phải kiểu ngọt ngào như nước hoa dành cho nữ.

Văn Thiên chấm ngón tay vào hộp, xoay một vòng, rồi bôi lên chỗ cổ bị muỗi cắn.

Trình Lạc Sơ tò mò tiến lại gần, thò đầu hỏi, "Cậu đang dùng cái gì vậy? Sao thơm thế?"

"Thuốc mỡ giảm ngứa." Văn Thiên ném cho Trình Lạc Sơ một hộp mới chưa mở, có mùi hoa huệ.

Trình Lạc Sơ cầm lấy, dù chưa mở nắp nhưng đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng qua lớp màng nhựa bọc ngoài.

"Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn cái gì, tình cờ tôi thấy đang có khuyến mãi nên mua vài cái, tiện thể nghĩ cậu chắc cũng cần." Văn Thiên nói.

Trình Lạc Sơ không hiểu sao Văn Thiên lại nghĩ cậu cần thứ này nhưng vẫn nhận lấy.

Cậu muốn trả tiền cho Văn Thiên nhưng cậu ta không nhận, thế là Trình Lạc Sơ mua thêm một phần cơm tối ở nhà ăn để cảm ơn.

Văn Thiên vui vẻ nhận lấy.

Ngày hôm sau, sau khi làm xong bài kiểm tra, xác nhận rằng mình đã làm hết những gì có thể, Trình Lạc Sơ nộp bài sớm. Cậu muốn đứng đợi ở cổng trường để khi kiểm tra xong, người đầu tiên mà Vu Chi Hằng thấy sẽ là cậu.

Lần kiểm tra tháng trước cậu làm rất tốt nên lần này được xếp vào một lớp chỉ cách phòng thi của Vu Chi Hằng ba, bốn lớp.

Cậu đoán Vu Chi Hằng có lẽ sẽ mất một lúc nữa mới ra nên cậu quay lưng lại, đứng đối diện với cánh cửa phòng thi và ngắm mặt trời bên ngoài.

Nhưng chỉ vài phút sau khi cậu vừa quay đi, cửa sau lưng vang lên tiếng mở và đóng cửa.

Nghe thấy tiếng động, Trình Lạc Sơ lập tức quay đầu lại.

Vu Chi Hằng trông có vẻ hơi sững sờ khi nhìn thấy Trình Lạc Sơ, như thể chưa kịp phản ứng lại.

"Cậu…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!