Chương 42: (Vô Đề)

CHÚ LỢN RỪNG NHỎ

Trời càng lúc càng lạnh, ngày thi giữa kỳ cũng càng gần. Trình Lạc Sơ đang âm thầm lên kế hoạch, nếu lần này cậu có thể lọt vào top 200 toàn khối trong kỳ thi giữa kỳ, cậu sẽ tỏ tình với Vu Chi Hằng.

Vu Chi Hằng cũng nhận thấy Trình Lạc Sơ ngày càng nhiệt tình với mình, đến mức hắn cảm thấy mình sắp không thể chống đỡ nổi nữa. Vu Chi Hằng thậm chí còn nghĩ đến việc muốn đè Trình Lạc Sơ xuống bàn mà hôn, nhưng hắn chỉ dám nghĩ vậy, thực sự làm thì không dám.

Tối trước ngày thi giữa kỳ, khi học sinh khối 12 tan học lúc 9 giờ, ai nấy đều vội vàng rời khỏi tòa nhà dạy học. Những học sinh ở nội trú thì về ký túc xá, còn học sinh bán trú thì ra cổng trường để tìm phụ huynh.

Còn như Vu Chi Hằng, người vừa không hoàn toàn ở nội trú, vừa không phải là học sinh bán trú, thì chẳng ai quản nổi hắn.

Hắn và Trình Lạc Sơ cùng đi trên con đường về ký túc xá.

Không biết có phải vì hôm nay họ tan học sớm hơn bình thường hay không mà con đường nhỏ họ thường đi bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, chẳng thấy bóng dáng học sinh nào khác.

"Kỳ thi giữa kỳ này, cậu có tự tin không?" Vu Chi Hằng hỏi Trình Lạc Sơ.

Trình Lạc Sơ khẽ đáp một tiếng, rồi nói: "Nếu tôi không tự tin thì sao?"

"Tôi không tin cậu lại thiếu tự tin. Cậu thông minh thế, đầu óc lại nhanh nhạy, ai có thể giỏi hơn cậu?" Vu Chi Hằng không tin Trình Lạc Sơ thực sự nghĩ như vậy. Trong mắt hắn, Trình Lạc Sơ luôn là người tự tin, không bao giờ chấp nhận thất bại.

Hơn nữa, trong mấy tháng qua, Vu Chi Hằng đã giúp Trình Lạc Sơ bồi dưỡng kiến thức, cậu đã gần như bắt kịp chương trình học hiện tại. Chỉ còn một vài vấn đề nhỏ cần thời gian để tự mình ngẫm ra và thông suốt.

"Chỉ có cậu mới chiều chuộng tôi như vậy."

Mặc dù Trình Lạc Sơ không biểu lộ nhiều cảm xúc nhưng Vu Chi Hằng vẫn nghe ra chút thất vọng trong lời nói của cậu.

Kể từ khi Trình Lạc Sơ chuyển ra khỏi nhà, cậu không còn gọi điện về hay liên lạc với gia đình. Đôi khi, cậu lén đến thăm Trình Nhiên, dù có gặp bố mẹ mình thì họ cũng không nói gì nhiều, chỉ như những người quen xã giao gật đầu chào hỏi.

Trình Nhiên cũng nhận thấy điều này, đôi khi, khi bố mẹ không có ở nhà, cậu ta sẽ lén hỏi Trình Lạc Sơ có phải là đã có chuyện gì xảy ra hay không. Nhưng Trình Lạc Sơ chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng bảo em trai hãy an tâm dưỡng bệnh.

Trình Lạc Sơ đến thăm vài lần rồi cũng không đến nữa, vì mỗi lần cậu tới, mẹ của cậu như thể đề phòng một tên trộm, sợ rằng cậu sẽ làm hư Trình Nhiên. Bố dượng của cậu cũng không rõ chuyện gì xảy ra giữa hai mẹ con, ông cũng không tin rằng giữa mẹ con lại có sự oán giận kéo dài nên ông coi như không thấy và không biết gì.

Sự thất vọng của Trình Lạc Sơ nằm ở chỗ, những khoảnh khắc trưởng thành và những biến chuyển của cậu không có ai thân thiết ghi nhận hay khen ngợi. Đôi lúc, cậu cũng hối hận, nếu lúc đầu không mạnh mẽ phản kháng như vậy mà từ từ nói chuyện để bố mẹ hiểu, liệu tình cảnh bây giờ có khác đi không?

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, dù có hối hận cũng vô ích.

"Được rồi, nào, phần thưởng cho Tiểu Sơ của chúng ta đây, một cây kẹo m*t sô

-cô

-la to!" Vu Chi Hằng không biết từ đâu lấy ra một cây kẹo m*t sô

-cô

-la lớn hơn cả bàn tay, đưa tới trước mặt Trình Lạc Sơ.

Trình Lạc Sơ ngạc nhiên nhìn cây kẹo trước mặt, hỏi: "Cho tôi cái này làm gì?"

Vu Chi Hằng chậc một tiếng, "Còn làm gì nữa? Đây là phần thưởng khích lệ trước kỳ thi tôi tặng cậu đó."

"Chỉ là một cây kẹo sô

-cô

-la thôi sao?" Trình Lạc Sơ nhận lấy, xoay xoay cây kẹo trong tay.

"Hừ, chỉ là một cây kẹo sô

-cô

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!