TAN NÁT CÕI LÒNG
Hai người cứ đứng dưới tòa ký túc xá đắn đo mãi, cuối cùng Trình Lạc Sơ cũng nhượng bộ, và Vu Chi Hằng cũng toại nguyện được lên phòng cùng cậu.
Tòa ký túc xá mà Trình Lạc Sơ đang ở mới được xây xong vào mùa hè vừa qua, dù môi trường tốt nhưng vẫn chưa có nhiều sinh viên vào ở, vì vậy không có cảnh đang đi thì đột nhiên có người từ một phòng ký túc xá, nhà vệ sinh chung hay phòng giặt chạy ra.
Trên đường lên lầu, Vu Chi Hằng vừa đi vừa quan sát tòa nhà mới này.
"Ký túc xá này có môi trường tốt thật đấy." Vu Chi Hằng mở lời.
Trình Lạc Sơ chỉ ừ một tiếng.
"Cậu bạn bên lớp 5 cùng phòng với cậu ấy, cậu ta có người yêu chưa vậy?"
Trình Lạc Sơ quay đầu liếc Vu Chi Hằng một cái, "Cậu lo chuyện người ta có người yêu chưa làm gì?"
Vu Chi Hằng không phục, "Nếu chưa có người yêu thì tôi giới thiệu cho một người. Dù là nam hay nữ, lớp tôi thiếu gì trai xinh gái đẹp, chẳng lẽ không ai vừa mắt cậu ta?"
"Nếu cậu ta có người yêu rồi thì tôi cũng yên tâm."
Trình Lạc Sơ dừng bước, nhìn Vu Chi Hằng với ánh mắt khó hiểu.
Vu Chi Hằng chỉ nhìn cậu với vẻ mặt đầy chân thành, không nói lời nào.
Trình Lạc Sơ cảm thấy Vu Chi Hằng hình như có bệnh gì đó. Khi lên tới tầng nơi mình ở, Trình Lạc Sơ lấy chìa khóa ra, c*m v** ổ khóa và vặn vài lần, rồi "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Trình Lạc Sơ vẫn đang cúi đầu rút chìa khóa, vừa nghe thấy có tiếng động trong phòng, cậu vừa tò mò định nhìn vào thì ngay lập tức bị đôi bàn tay to lớn của Vu Chi Hằng bịt mắt lại.
"Ơ? Cậu làm gì thế…"
"Suỵt."
Chưa kịp nói xong, Trình Lạc Sơ đã bị Vu Chi Hằng ngắt lời. Dù ngăn cản nhanh như vậy, nhưng hai người trong phòng vẫn nghe thấy tiếng động và vội vàng tách ra ngay lập tức.
Trình Lạc Sơ cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, cậu quay đầu nhẹ nhàng hỏi Vu Chi Hằng, "Có chuyện gì vậy?"
Vu Chi Hằng buông tay xuống, chỉ nói, "Không có gì."
Trình Lạc Sơ nhìn vào trong phòng với vẻ nghi ngờ.
Một người là bạn cùng phòng của cậu, còn người kia là một chàng trai lạ mặt mà cậu chưa từng gặp, dường như không phải là học sinh của trường.
Cậu do dự nhìn vào khóe môi của họ – đỏ rực. Mặc dù Trình Lạc Sơ chưa từng hôn ai, nhưng cậu hiểu rõ không thể nào tự làm cho môi mình trở nên đỏ như vậy được. Thêm vào đó là biểu cảm cố nén cảm xúc của chàng trai lạ mặt kia, Trình Lạc Sơ cảm thấy mình dường như đã làm gián đoạn điều gì đó.
"À…"
"Cậu về trước đi, A Triều." Bạn cùng phòng của Trình Lạc Sơ nói với chàng trai đứng bên cửa sổ.
Chàng trai im lặng nhìn cậu ta một lúc rồi gật đầu mà không quay lại, bước ra khỏi phòng.
Trình Lạc Sơ cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng.
Cậu đứng yên tại chỗ, lúng túng không biết phải làm gì. Bạn cùng phòng thấy cậu ngượng, bước đến kéo cậu vào phòng. Tình cờ, Vu Chi Hằng đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh đó, lòng tuy có chút ghen tuông nhưng cũng cảm thấy yên tâm hơn về người bạn cùng phòng này.
"Tôi về trước đây." Vu Chi Hằng nói vọng vào phòng.
Lúc này, bạn cùng phòng mới như thể nhận ra rằng ngoài Trình Lạc Sơ còn có một người nữa.
Cậu ta ho khan hai tiếng rồi hỏi Trình Lạc Sơ, "Đây là ai vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!