NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH
Tiểu Điềm chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt của bartender cũng như đang nói, "Bịa, cứ tiếp tục bịa đi".
Trình Lạc Sơ quay người lại, như thể không nhìn thấy sự chế giễu trong mắt họ, cậu từ từ cởi từng chiếc cúc áo của mình.
Áo dự phòng của cậu vẫn chưa khô, Tiểu Điềm đã cho cậu mượn chiếc áo sơ mi của cậu ta. Hai người có thân hình không chênh lệch nhiều, chỉ có chiều cao là Trình Lạc Sơ cao hơn Tiểu Điềm vài cm.
"Xì."
"Có chuyện gì vậy?" Trình Lạc Sơ quay lại, nghi hoặc hỏi.
Tiểu Điềm nhìn thấy vòng eo thon gọn của cậu thì không nhịn được mà nhẹ nhàng chạm vào.
Trình Lạc Sơ bất đắc dĩ cười, "Anh làm gì vậy?"
Tiểu Điềm đáp, "Nhìn vòng eo nhỏ này, không biết có chịu nổi gã bên ngoài kia không nữa?"
Trình Lạc Sơ làm như không hiểu ý, biểu cảm có chút kỳ lạ.
"Tại sao các anh lại nghĩ em là người ở dưới?"
Tiểu Điềm và bartender đều ngạc nhiên, đồng thanh nói, "Với cái thân hình này của cậu, nếu chúng tôi bảo cậu là người ở trên, chúng tôi tin, còn cậu có tin không?"
Trình Lạc Sơ suy nghĩ một chút, thân hình của Vu Chi Hằng thuộc loại mặc áo thì gầy, cởi áo thì có thịt, mặc dù cậu chưa thấy hắn không mặc áo nhưng có vẻ hắn đúng là cao và mạnh mẽ hơn cậu một chút…..
Khoan đã?
Tại sao cậu lại bị hai người không đứng đắn này dẫn dắt đi xa như vậy? Vu Chi Hằng đến đây chỉ để gặp gỡ bạn bè của hắn, trùng hợp thấy cậu gặp phải khó khăn nên giúp đỡ cậu, sao giờ cậu lại bắt đầu nghĩ tới những điều không đâu như vậy?
Trình Lạc Sơ chưa cài xong nút áo mà mặt mày đã tối sầm, cậu kéo hai người ra khỏi phòng nghỉ nhân viên.
"Nếu hai anh còn nói những chuyện không đâu thì đừng có trách em." Nói xong, Trình Lạc Sơ còn đe dọa nhìn Tiểu Điềm, "Nhất là anh, cẩn thận em đưa anh đến gặp ông chủ lớn, để ông ấy quản lý anh đó."
Tiểu Điềm tức giận hừ một tiếng.
Bartender cũng chỉ biết cười gượng gạo.
Ở một góc khuất, trong một bàn VIP có ba người ngồi, một người đang ngồi uống rượu ủ dột, hai người còn lại dường như chưa kịp phản ứng, ngồi ngây ra nhìn nhau.
"Có gì thì nói thẳng đi, đừng nhịn nữa, không hai cậu lại khô héo vì nghẹn đó." Vu Chi Hằng tựa lưng vào sofa, cười nói với hai người họ.
Phùng Thuần: "…"
Luật Vận: "…"
Chúng tôi còn có thể nói gì nữa, thưa ngài?
Vu Chi Hằng nhìn hai người không hỏi mình, cũng không bực bội hay khó chịu, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, tâm trạng của hắn rất tốt nên liền chủ động lên tiếng, "Tôi muốn theo đuổi cậu ấy."
"Không đúng, không phải tôi muốn theo đuổi cậu ấy."
Luật Vận phối hợp, "Vậy là gì?"
"Tôi phải theo đuổi cậu ấy."
Luật Vận mang vẻ mặt ngẩn ngơ, trong lòng thầm nghĩ hai cái này có gì khác nhau không?
Phùng Thuần thì không hiểu, hoàn toàn không hiểu, Luật Vận thường xuyên đi thi đấu, không ở bên cạnh Vu Chi Hằng nên có thể không hiểu hắn, nhưng bản thân cậu ta thì gần như ngày nào cũng ở bên Vu Chi Hằng, sao cậu ta lại không hiểu một chút nào thế này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!