ĐÁNH MẤT
Trình Lạc Sơ không dám tưởng tượng, nếu mẹ cậu đã không thể chấp nhận đồng tính thì một người không có quan hệ huyết thống như bố dượng sẽ càng khó chấp nhận hơn bao nhiêu. Cậu cho rằng ông ấy cũng sẽ không thể nào chấp nhận việc cậu thích đàn ông. Có lẽ sau khi biết sự thật, ông ấy sẽ đuổi cậu và mẹ cậu ra khỏi nhà. Họ sống rất hạnh phúc bên nhau, dù Trình Nhiên mắc bệnh cần tiền gấp, họ vẫn chưa từng cãi vã lần nào.
Cậu không thể nói, cũng không dám nói. Sau một lúc do dự, cậu mới lên tiếng, "Chú à, dạo này mẹ con có lẽ mệt mỏi quá. Khi nào có thời gian, chú nên về nhà nhiều hơn để bầu bạn với mẹ."
"Không phải có con ở nhà chăm sóc mẹ sao? Đã xảy ra chuyện gì à?" Bố dượng của cậu dường như cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Trình Lạc Sơ không ngờ ông ấy lại nhạy bén đến vậy. Phải rồi, người tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng chắc chắn sẽ nhận ra điều bất thường. Với trí thông minh của mình, Trình Lạc Sơ hoàn toàn không thể sánh được với ông. Cậu lo rằng nếu bị hỏi thêm, cậu sẽ không thể giấu được chuyện vừa xảy ra nên cậu vội vàng nói, "Không có chuyện gì đâu ạ. Chỉ là dạo này việc học ở trường nặng quá, con đi đi về về không tiện.
Con định chuyển vào ký túc xá ở cho thuận tiện hơn."
Bố dượng của cậu có chút ngạc nhiên và không hiểu, nhưng vì Trình Lạc Sơ đã nói vậy, ông đành đồng ý.
"Vậy khi nào con chuyển đi?"
"Con đang thu dọn đồ, một lát nữa thu dọn xong là con đi."
"Sao vội vàng thế?"
Trình Lạc Sơ không đáp, chỉ cười gượng hai tiếng.
Tiếng mắng chửi ngoài kia không biết từ lúc nào đã ngừng lại, mọi thứ trong nhà đều trở lại như ban đầu, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải chiếc cốc vỡ không thể phục hồi, có lẽ Trình Lạc Sơ thực sự sẽ nghĩ rằng tất cả chỉ là ảo giác của mình.
Sau khi thu dọn đồ xong, cậu kéo chiếc vali màu xám bạc ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, cậu đã nghe thấy giọng của mẹ vang lên từ phía sau, "Từ giờ trở đi, mày không cần gửi tiền về nhà nữa. Tao sẽ không dùng tiền của một kẻ quái vật thích đàn ông để chữa bệnh cho con trai tao."
Bàn tay đang đặt trên nắm cửa của Trình Lạc Sơ siết chặt lại khi nghe những lời đó, như thể cậu đang cố nén điều gì đó rất khó khăn.
Cuối cùng, Trình Lạc Sơ chỉ thản nhiên nói với mẹ mình, "Mẹ, con sẽ quay lại thăm mẹ, Trình Nhiên và chú Trình."
"Đồ vô ơn! Nuôi mày lớn như thế này mà mày nói đi là đi! Nếu mày dám đi, tao sẽ không nhận mày là con nữa!"
Bất kể mẹ cậu nói gì từ phía sau, Trình Lạc Sơ bước đi như thể không nghe thấy. Khi kéo hành lý đến góc cầu thang tầng hai, cậu gặp ngay chú Trình đang vội vã chạy lên.
Cả hai người đều mỉm cười một cách ngượng ngùng.
"Để chú đưa con đến trường nhé?"
Trình Lạc Sơ lắc đầu, "Không cần đâu ạ, con tự đi được rồi. Chú nên về với mẹ con đi, cảm ơn chú vì lời đề nghị."
Chú Trình nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra ông chỉ nói khách sáo chứ không có ý định thực sự đưa Trình Lạc Sơ đi. Ông không có tình cảm đặc biệt nào với cậu con riêng này, nhưng cũng không ghét bỏ cậu. Việc để Trình Lạc Sơ ở lại nhà cũng chỉ vì mẹ cậu. Dù nuôi thêm một người, ông vẫn đủ sức lo liệu.
Ông mỉm cười gật đầu với Trình Lạc Sơ, "Vậy chú đi lên trước nhé."
"Vâng, tạm biệt chú Trình."
"Tạm biệt, Lạc Sơ."
Sau khi ra khỏi khu chung cư, Trình Lạc Sơ không đi thẳng đến trường, vì cậu vừa mới quyết định đột ngột rằng sẽ chuyển vào ký túc xá nên chưa kịp làm đơn đăng ký phòng ở. Hơn nữa, hôm nay là thứ Bảy, các thầy cô đều nghỉ, cậu cũng không biết phải đi đâu.
Đúng lúc này, hình ảnh của Vu Chi Hằng bất chợt hiện lên trong đầu cậu. Cậu lắc đầu, không muốn mỗi khi gặp chuyện lại dựa dẫm vào hắn. Cuối cùng, cậu tìm được một nhà trọ nhỏ gần trường. Dù bên ngoài có vẻ hơi cũ kỹ, bên trong lại khá sạch sẽ và gọn gàng… chỉ có điều cách âm có lẽ không tốt lắm.
Khi vừa nghĩ thế, âm thanh không thể miêu tả từ phòng bên cạnh đã vọng qua.
Trình Lạc Sơ cảm thấy cực kỳ lúng túng, nhưng đây là nhà trọ tốt nhất mà cậu có thể tìm được gần trường. Cậu nghĩ, cố chịu đựng hai ngày, đến sáng thứ Hai nộp đơn xin ký túc xá, rồi mọi chuyện sẽ ổn. Nhẫn nhịn một chút, chỉ cần qua được là được.
Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, nhưng âm thanh từ phòng bên thỉnh thoảng lại vang lên khiến cậu khó ngủ.
Trình Lạc Sơ quá mệt mỏi, cậu dần dần thiếp đi trong những âm thanh đó, nhưng giấc ngủ của cậu không hề bình yên. Cậu mơ thấy Trình Nhiên, mơ thấy mẹ, và thậm chí mơ thấy Vu Chi Hằng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!