Chương 35: (Vô Đề)

CẬU BÉ NGOAN

Ban đầu, bố của Lý Minh nghĩ rằng Vũ Chi Hằng, một đứa trẻ, chắc chắn không thể nghĩ ra cách đưa ra chứng cứ gì, nhưng ngay khi ông đang hãnh diện thì thực tế đã tát cho ông một cái thật mạnh.

Vũ Chi Hằng không chỉ đưa ra một đoạn ghi âm làm chứng cứ mà còn đưa ra bằng chứng chứng minh rằng chính Lý Minh là người đầu tiên bịa đặt và truyền bá lời đồn.

Nếu ở kiếp trước, khi Vũ Chi Hằng vẫn chưa biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì trong tương lai, chắc chắn hắn sẽ không nghĩ đến việc đưa ra bằng chứng hay những thứ tương tự. Có lẽ lúc đó, hắn sẽ coi mọi chuyện như một trò đùa và bỏ qua, vì khi ấy hắn chỉ mới 18 tuổi, chưa từng trải qua những va chạm của xã hội, và cũng không hiểu được ý nghĩa của cụm từ "lòng người hiểm ác".

Nhưng bây giờ hắn đã biết. Tuổi tác của hắn ở kiếp này cộng với kiếp trước đã đủ để làm bố của Lý Minh rồi. Nếu đến giờ mà hắn vẫn không hiểu, thì những năm tháng đã sống quả là vô ích.

Bố của Lý Minh cảm thấy danh dự của mình sắp bị cậu con trai làm mất sạch. Khi thấy sắc mặt ngày càng kém của ông, Vũ Chi Hằng tiếp tục nói: "Vốn dĩ đây không phải là chuyện lớn gì, thầy cô gọi mọi người đến đây cũng chỉ để hòa giải. Ai ngờ các vị lại có thái độ như vậy. Cháu cảm thấy, có lẽ cháu cần phải sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của bọn cháu."

Nghe Vũ Chi Hằng nói vậy, bố của Lý Minh lập tức nở nụ cười hòa nhã: "Ôi, cháu nói gì vậy? Đều là hiểu lầm cả, chỉ cần xin lỗi là xong thôi mà." Nói rồi, ông gọi Lý Minh đang ngồi bên cạnh: "Lý Minh! Qua đây!"

Lý Minh nghe những lời đó, thực lòng không muốn qua, nhưng khi ánh mắt cậu ta chạm vào ánh mắt của bố mình, cậu ta có một thoáng cảm giác rằng nếu không nghe lời, về nhà cậu ta sẽ gặp rắc rối to.

Cậu ta biết bố mình rất sĩ diện, ở nhà có thể bướng bỉnh tùy ý, nhưng khi ra ngoài thì nhất định phải giữ thể diện cho ông. Nếu không, khi về nhà, cậu ta sẽ không còn là cậu ta nữa.

Ai đụng vào sự tự ái của ông thì người đó sẽ thảm.

Lý Minh không tình nguyện bước qua và đứng bên cạnh bố mình.

"Mày đứng đây làm gì! Vừa rồi nói gì mày không nghe thấy sao? Qua xin lỗi hai bạn học của mày đi."

"Bố….."

"Mau đi, còn đứng đó làm gì?! Chuyện này vốn là lỗi của mày! Người ta thích ai thì cứ thích, bất kể là nam hay nữ, người hay vật cũng không liên quan gì đến mày! Suốt ngày lo chuyện bao đồng, tao thấy chắc mày làm bài tập ít quá nên mới rảnh rỗi nghĩ lung tung, nghi ngờ hết chuyện này đến chuyện khác!"

Bố của Lý Minh tức đến mức muốn phát điên. Ông không hiểu vì sao chỉ xin lỗi một chút thôi mà lại khó khăn như vậy.

Thấy Lý Minh vẫn ương bướng không nhúc nhích, ông liền nổi giận, đá vào mông cậu ta. Lý Minh không né, cũng không dám né, cứ thế chịu trận.

Vũ Chi Hằng và các thầy cô thấy vậy liền lập tức đứng dậy từ ghế sofa để can ngăn, chỉ có điều Vũ Chi Hằng chỉ đứng dậy chứ không bước tới. "Ôi chao, chú à, không cần gấp vậy đâu. Dù gì Lý Minh cũng không muốn xin lỗi, chúng cháu cũng không thể ép bạn ấy được, đúng không ạ?"

"Không không, Lý Minh không phải không muốn xin lỗi đâu. Để chú đưa nó ra ngoài nói chuyện chút, lát sẽ quay lại ngay."

"Thôi bỏ đi ạ, dù gì bạn ấy cũng nghĩ mình không sai, tất cả chuyện này là do chúng cháu tự chuốc lấy thôi."

Bố của Lý Minh lúc này thật sự muốn lật tung cái bàn, gân xanh trên trán ông nổi lên, nhưng ông vẫn cố kiềm chế cơn giận, nở nụ cười gượng gạo với các thầy cô trong phòng, rồi kéo Lý Minh ra ngoài.

Khoảng mười phút sau, họ quay lại. Không biết bố của Lý Minh đã nói gì, nhưng khi trở lại, vẻ mặt của Lý Minh không còn sự bất mãn như trước nữa.

"Xin lỗi, tôi biết mình sai rồi. Tôi không nên bịa đặt và lan truyền tin đồn. Dù các cậu muốn bồi thường gì, tôi đều sẽ đồng ý. Xin hai cậu hãy tha thứ cho tôi."

Vũ Chi Hằng vỗ vai Trình Lạc Sơ, người đang mải mê chơi game. Trình Lạc Sơ ngơ ngác đặt điện thoại lên bàn và nhìn Lý Minh, hỏi: "Cậu nói gì?"

Sắc mặt của Lý Minh trông không được tốt, những lời muốn chửi bị nghẹn trong miệng, cuối cùng cậu ta đành nuốt xuống.

"Tôi nói, xin lỗi, tôi không nên bịa đặt và lan truyền tin đồn. Xin hai cậu hãy tha thứ cho tôi."

Trình Lạc Sơ thản nhiên đáp: "Tôi không muốn."

Lý Minh: "….."

Vũ Chi Hằng suýt bật cười.

Nghe thấy câu trả lời của Trình Lạc Sơ, bố của Lý Minh suýt nổi đóa, "Ý cậu là gì đấy? Rốt cuộc là tha thứ hay không tha thứ?"

Vũ Chi Hằng mỉm cười trấn an bố của Lý Minh, "Bác đừng kích động. Tha thứ là tình cảm, không tha thứ là lẽ thường. Vốn dĩ đây là lỗi của con bác, không tha thứ cũng là chuyện rất bình thường mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!