Chương 33: (Vô Đề)

KHÔNG KỲ THỊ NHƯNG CŨNG KHÔNG ỦNG HỘ

"Trình Lạc Sơ, chẳng phải cậu vừa hỏi tôi có phải là người lan truyền tin đồn không?" Nam sinh nằm dưới đất đột nhiên mở miệng.

"Đúng vậy, là tôi đấy. Mấy kẻ đồng tính các cậu đáng chết, thật kinh tởm. Tại sao hai đứa đồng tính chết tiệt như các cậu vẫn còn sống trên thế giới này? Tại sao nhà cậu nghèo mà vẫn được thầy cô quan tâm? Tại sao chỉ cần cậu cố gắng một chút là điểm số của cậu lại tăng vọt?"

Ánh mắt cậu ta nhìn Trình Lạc Sơ đã thay đổi từ lâu, tràn đầy sự ghen tị và căm hận.

Dù ánh mắt đó không trực tiếp nhắm vào Vu Chi Hằng mà là vào Trình Lạc Sơ đứng phía sau hắn nhưng Vu Chi Hằng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Cậu ghen tị với sự tiến bộ của cậu ấy nhưng cậu đã bao giờ thực sự cố gắng chưa?" Vu Chi Hằng nhíu mày nói.

"Sao tôi lại không cố gắng? Tôi đã ngày đêm làm bài tập, tại sao vẫn không thể vượt qua Trình Lạc Sơ?"

Vu Chi Hằng lạnh lùng cười, ánh mắt trở nên băng giá, "Cậu thực sự đã cố gắng sao? Nỗ lực của cậu có lẽ chỉ là từ miệng cậu mà ra thôi, phải không?"

Nam sinh bị Vu Chi Hằng phản bác đến không thốt nên lời.

"Ba em bên kia! Các em đang làm gì thế?! Không được đánh nhau!!!"

Từ xa, một thầy giáo hơi mập, đầu trọc cùng với vài người bảo vệ chạy nhanh về phía họ.

Nam sinh nằm trên đất nghe thấy tiếng ông thầy liền ngồi dậy, cúi đầu tỏ vẻ khó chịu rồi tặc lưỡi một tiếng.

"Các em không đi học mà ở đây làm gì?" Ông thầy hỏi.

Ngay sau đó, ông nhìn thấy Trình Lạc Sơ đang bị Vu Chi Hằng che chắn phía sau. Đứa trẻ này có gương mặt xinh xắn nhưng lại đầy vết thương. Ông thầy thầm đoán Trình Lạc Sơ có lẽ bằng tuổi đứa cháu trai đang sống ở nước ngoài của ông, khiến ông ngay lập tức đồng cảm và coi Trình Lạc Sơ như cháu mình, "Trời ơi, đứa nhỏ này bị đánh đến thế này sao? Nói ông nghe xem, ai đã đánh cháu, ông sẽ giúp cháu đòi lại công bằng."

Trình Lạc Sơ ngơ ngác, không biết phải làm gì.

Trong khi đó, Vu Chi Hằng lại đang cố nén cười.

Trình Lạc Sơ thấy bờ vai Vu Chi Hằng khẽ rung lên vì nhịn cười, liền nhéo vào eo hắn một cái. Vu Chi Hằng lập tức nghiêm túc trở lại, đứng thẳng lên.

Đám bảo vệ phía sau cũng khá tò mò. Một số người thò đầu ra nhìn thấy Trình Lạc Sơ rồi lập tức quay sang bàn tán với người bên cạnh, "Đây chẳng phải là nhân vật chính trên tin tức nóng của trường sao?"

"Người đứng trước cậu ấy không phải là nhân vật chính còn lại à? Cậu học bá gì đó?"

"Đúng rồi, nhưng mà, người đang ngồi dưới đất kia là ai nhỉ?"

"Không biết nữa, có khi nào cậu ta là nhân vật chính ẩn không?"

Mấy người bảo vệ nghĩ rằng mình đang thì thầm rất kín đáo nhưng thật ra âm thanh lớn đến mức nam sinh ngồi trên đất cũng nghe thấy hết.

Nghe thấy mình bị nhắc đến, nam sinh lập tức phản ứng như một con nhím, giọng nói sắc bén: "Ai là nhân vật chính ẩn hả? Ông đây không thèm dây dưa với đám đồng tính các người, thật kinh tởm."

Ông thầy hói đầu cũng hắng giọng vài tiếng, ra hiệu cho mấy bảo vệ im lặng một lúc. Mấy người bảo vệ không ngờ ngoài họ ra còn có người khác nghe thấy, liền cười ngượng ngùng rồi đứng sang một bên, không nói thêm gì nữa.

"Cậu bạn này, cho dù người ta có là đồng tính hay không, thì cậu cũng không nên nói những lời khó nghe như vậy. Trái tim con người đều có cảm xúc, cậu nói như thế, họ sẽ buồn và đau lòng đấy."

"Với lại, cho dù họ là đồng tính thì cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cậu? Sao lại phản ứng quá mức như vậy? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm sau các cậu thi đại học rồi, tốt hơn hết là tập trung vào việc học hành." Ông thầy khuyên nhủ.

"Cảm ơn thầy đã nhắc nhở, chúng em sẽ làm như vậy." Vu Chi Hằng đáp.

Ông thầy quan sát Vu Chi Hằng từ đầu đến chân rồi gật đầu hài lòng, "Tốt, cậu thanh niên này trông rất đáng tin cậy. Không sao, rảnh thì giúp đỡ cậu bé đứng sau lưng cậu một chút, trông cậu ấy có vẻ học giỏi, nhưng nghe nói ngoài kỳ thi đầu vào, điểm số lúc nào cũng thấp như thể nhờ người thi hộ vậy."

"Thầy yên tâm, em nhất định sẽ đưa cậu ấy đi lên, dù cho cậu ấy không muốn tiến, em cũng sẽ kéo cậu ấy lên, kéo càng cao càng tốt."

"Tốt lắm, tôi tin những lời cậu nói." Ông thầy dù thấp hơn Vu Chi Hằng, chỉ cao đến vai nhưng vẫn vỗ vai hắn tỏ ý khích lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!