Chương 31: (Vô Đề)

EM KHÔNG THÍCH CON TRAI

"Chỉ là tớ cảm thấy hơi mệt, muốn thay đổi môi trường sống thôi." Phùng Thuần nói.

Luật Vận nắm chặt lấy cánh tay của Phùng Thuần, giọng đầy van xin: "Tớ thật sự không hiểu nổi. Nếu tớ có làm gì sai, cậu nói cho tớ biết đi, được không? Tớ sẽ sửa đổi mà. Nếu cậu đi rồi, tớ phải làm sao đây?"    

Phùng Thuần gỡ tay Luật Vận ra khỏi cánh tay mình: "Cậu không làm sai gì cả. Dù tớ đi rồi, cậu vẫn có thể sống rất tốt mà." Dù sao, cuộc sống của cậu không thiếu tôi.

Phùng Thuần quay người bước vào lớp học, cũng là cố tình không muốn nhìn thấy gương mặt đáng thương của Luật Vận, cậu ta sợ rằng chính mình sẽ mềm lòng.

Trình Lạc Sơ vừa bước vào lớp thì phát hiện quanh bàn học của mình có một nhóm người tụ tập. Một số người thậm chí không ngại thầy cô, công khai lấy điện thoại ra chụp hình bàn của cậu.

Khi cậu bước vào, lớp học vốn ồn ào đột nhiên im lặng. Gần như tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía cậu khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ.

Khi Trình Lạc Sơ tiến về bàn của mình, đám người tụ tập xung quanh tự động nhường đường. Những ánh mắt đầy khinh miệt, ghê tởm và không thể tin nổi cứ bám theo cậu, khiến Trình Lạc Sơ có một dự cảm chẳng lành.

Không phải chuyện sắp xảy ra, mà là đã xảy ra.

Khi Trình Lạc Sơ nhìn thấy trên bàn và ghế của mình bị viết đầy những dòng chữ như "Đồng tính thật kinh tởm", đầu óc cậu như tê liệt. Cậu không bao giờ ngờ rằng chuyện này lại xảy ra với chính mình.

Những người xung quanh thấy cậu không phản ứng liền cho rằng cậu đang ngầm thừa nhận. Tiếng xì xào bàn tán dần lớn hơn.

Trình Lạc Sơ chợt tỉnh lại khi nghe những lời xì xào. Cậu đạp mạnh vào bàn, hét lên: "Ai đã làm việc này?!"

Đã lâu rồi Trình Lạc Sơ không đánh nhau với ai khiến mọi người quên mất rằng cậu cũng từng là một kẻ máu mặt trong trường, là người biết đánh nhau.

Tiếng bàn tán nhỏ dần, nhưng trong lớp học rộng lớn, những lời nói vẫn rất rõ ràng.

"Cậu ta thực sự là đồng tính sao? Thật không ngờ."

"Suốt đời này tôi thấy ghê tởm nhất là đồng tính, sao họ không chết đi chứ."

"Tôi đã bảo rồi mà, sao hạng nhất toàn đến tìm cậu ta, giờ thì có lý do rồi."

"Suỵt, người ta vẫn đang ở đây, bàn tán to thế, cẩn thận cậu ta nghe thấy đấy. Cậu ta chẳng quan tâm cậu là nam hay nữ, đánh là đánh thôi."

"Tôi chẳng sợ cậu ta."

Trình Lạc Sơ không quan tâm đến những lời bàn tán, không phải vì cậu không muốn mà vì lúc này cậu không còn tâm trí để bận tâm. Cậu chỉ muốn biết ai là người đã viết những thứ này lên bàn của mình.

Nhưng làm sao có ai dám thừa nhận? Có ai làm chuyện xấu lại muốn để người khác biết chứ?

"Đừng để tôi biết cậu là ai, nếu tôi biết thì cậu sẽ không sống yên đâu." Trình Lạc Sơ cảnh cáo.

"Cậu định không cho ai sống yên hả?"

Một giọng nữ vang lên từ cửa lớp. Trình Lạc Sơ còn chưa kịp dẹp đi sự tức giận, cậu nhìn về phía cửa, người đứng ở cửa vị ánh mắt của cậu làm cho sợ hãi.

Người phụ nữ đó chính là giáo viên dạy ngữ văn của họ, một trong những giáo viên không ưa Trình Lạc Sơ.

Các học sinh thấy cô giáo đến thì như có chỗ dựa. Có người lớn tiếng nói: "Cô ơi! Có người nói Trình Lạc Sơ là đồng tính! Không biết có thật không nữa!"

"Lần thi giữa kỳ hôm trước, em còn thấy cậu ấy thân thiết với người đứng nhất, hai người họ rất gần gũi."

Giáo viên ngữ văn nhíu mày, giọng đầy khinh bỉ: "Em nhìn xem, lớp học này bị em làm loạn cả lên."

"Em không có….."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!