CÁC CẬU CÓ MỐI QUAN HỆ GÌ?
"Từ sáng đến giờ không ăn gì, cậu không thấy đói à?" Lời nói của Vu Chi Hằng khiến Trình Lạc Sơ quên mất việc kháng cự.
"Sao cậu biết tôi chưa ăn? Tôi có nói với cậu đâu?" Giọng của Trình Lạc Sơ có chút mềm mại khiến Vu Chi Hằng nghe thấy mà lòng không tự chủ được cảm thấy ngọt ngào.
Hắn cười hừ một tiếng, nắm nhẹ vành tai của Trình Lạc Sơ, "Tôi là người được trời phái đến để cứu cậu, đương nhiên là biết rồi."
Trình Lạc Sơ nhìn vẻ mặt không đứng đắn của hắn, đẩy tay hắn ra, cậu thầm nghĩ, người này thật đáng ghét, sao cứ thích chạm vào người khác thế.
Tất nhiên Vu Chi Hằng không thể nói cho Trình Lạc Sơ biết hắn biết cậu chưa ăn sáng bằng cách nào. Nếu nói ra, Trình Lạc Sơ chắc chắn sẽ tìm cách tránh xa hắn.
Ở kiếp trước, chỉ sau khi hai người gặp lại, hắn mới biết Trình Lạc Sơ không có thói quen ăn sáng. Hắn đã theo đuổi cậu trong suốt hai tháng, và phải đến khi một đồng nghiệp của cậu nói cho hắn biết thì hắn mới nhận ra.
Lúc đó, Vu Chi Hằng rất tức giận vì Trình Lạc Sơ không nói với mình, nhưng khi hồi tưởng lại, hắn nhận ra họ chỉ mới gặp mặt nhau một lần.
Vu Chi Hằng rất giỏi nấu ăn, hắn dẫn Trình Lạc Sơ về căn hộ mình thuê và bảo cậu ngồi trên sofa trong phòng khách.
"Cậu ăn cà ri bò nhé?" Vu Chi Hằng đặt chai nước khoáng vừa lấy từ tủ lạnh lên bàn trà.
Trình Lạc Sơ gật đầu, "Cậu thích gì cũng được, tôi không kén chọn."
Vu Chi Hằng khẽ mỉm cười ẩn ý, nói với cậu một câu "Cứ tự nhiên nha" rồi đi vào bếp.
Đây là lần đầu tiên Trình Lạc Sơ đến nơi ở của Vu Chi Hằng, cậu cảm thấy hơi ngại ngùng, không biết cái gì có thể động vào và cái gì thì không nên chạm.
Nhưng cậu lại có chút tò mò về không gian sống của Vu Chi Hằng .
Cách trang trí trong nhà hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Vu Chi Hằng . Căn hộ được thiết kế theo màu đen, xám và trắng quen thuộc, mỗi lần thấy kiểu trang trí này, Trình Lạc Sơ lại nhớ đến một cụm từ.
Đó là "lạnh lùng".
Cậu đang chăm chú quan sát xung quanh thì ánh mắt dừng lại ở một món đồ trên kệ TV. Cậu tiến lại gần và cúi xuống.
"Cậu thích món đồ trang trí này à?" Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng dưng một giọng nói vang lên từ phía sau cậu.
Âm thanh bất ngờ làm Trình Lạc Sơ giật mình, cậu đã ngồi xổm quá lâu, chân tê cứng, vì thế cả người liền ngã về phía người vừa lên tiếng.
"Ôi, sao lại bị dọa đến mức này vậy chứ?" Vu Chi Hằng vừa cười vừa nói.
Trình Lạc Sơ nghe thấy tiếng cười của hắn, cậu cảm thấy không phục, quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn.
Cả người Trình Lạc Sơ bị Vu Chi Hằng ôm chặt, mùi nước giặt trên người cậu bay vào mũi Vu Chi Hằng, hương trà và hoa giống như đột nhiên nồng nàn hơn.
"Khụ khụ, không còn sớm nữa, cơm đã xong rồi, qua đây ăn thôi." Vu Chi Hằng đỡ Trình Lạc Sơ đứng dậy rồi ngay lập tức buông cậu ra, khôi phục khoảng cách bình thường giữa bạn bè.
Trình Lạc Sơ quan sát toàn bộ hành động của hắn, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vì cậu chưa bao giờ có cảm giác này nên rất nhanh đã bỏ qua.
Thịt bò đã được nấu sẵn nên sau khi cơm chín, món cà ri bò cũng gần như hoàn thành.
Trong bữa ăn, bàn ăn rất im lặng, cả hai đều không nói gì.
Sau khi ăn xong, Trình Lạc Sơ ngồi trên ghế, cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi nói với Vu Chi Hằng đang ngồi đối diện, "Nói thật, tôi thực sự không cần cậu dạy thêm."
Vu Chi Hằng ngạc nhiên hỏi, "Sao vậy?" Hắn tưởng hôm nay Trình Lạc Sơ đến đây có nghĩa là đã đồng ý.
"Ngày mai tôi có một công việc rất quan trọng, không thể không đi, tôi đã nói với quản lý là sẽ nghỉ vào Chủ nhật." Giọng Trình Lạc Sơ nhẹ nhàng, ánh mắt không biết đang nhìn đi đâu.
Vu Chi Hằng không muốn vừa trở về đã làm rối loạn cuộc sống bình thường của Trình Lạc Sơ vì từ khi hắn trọng sinh đến giờ, hắn đã thay đổi khá nhiều, và hắn không chắc những thay đổi này sẽ ảnh hưởng đến số phận của Trình Lạc Sơ ra sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!