Chương 29: (Vô Đề)

THÍCH NHƯNG KHÔNG BIẾT

Có lẽ vì Trình Lạc Sơ quá chăm chú làm bài, khi cậu viết xong tờ giấy thi và ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường lớp thi, cậu mới giật mình nhận ra đã trôi qua nhiều thời gian như vậy.

Cậu vội vàng cầm bút làm những câu chưa quen thuộc lắm. Không hẳn là không quen, vì Trình Lạc Sơ cảm giác nửa đầu của mấy câu này Vu Chi Hằng đều đã dạy qua, nhưng khi cậu nhìn đến nửa sau thì lại không hiểu nổi.

Giống như một gia đình ban đầu bị chia thành hai, rồi hai gia đình đó lại tự tạo thành những gia đình khác, điều này khiến Trình Lạc Sơ cảm thấy xa lạ.

Cuối cùng, khi tiếng chuông nộp bài vang lên, cậu cũng miễn cưỡng áp dụng vài công thức mà Vu Chi Hằng đã dạy.

"Làm bài thế nào? Mệt không?"

Vừa ra khỏi lớp thi, quả nhiên Vu Chi Hằng giống như đã hứa, đứng đợi cậu ở cửa.

Trình Lạc Sơ lắc đầu, "Không mệt, chỉ là tôi nghĩ sẽ làm cậu thất vọng rồi."

Vu Chi Hằng cười khẽ, hỏi, "Thất vọng chuyện gì?"

"Cậu đã dạy tôi gần một tháng nhưng đến khi thi tôi vẫn có một số câu không làm được."

Vu Chi Hằng "ây ya" một tiếng, đưa tay vòng qua đầu Trình Lạc Sơ, để cậu tựa vào vai mình, giọng của hắn mang chút hài hước nhưng vô cùng nghiêm túc, "Tiểu Sơ của tôi à….."

"Ai là Tiểu Sơ của cậu chứ? Đừng có sến sẩm vậy." Trình Lạc Sơ nhỏ giọng nói.

"Nghe tôi nói đã, đừng có ngắt lời."

"Được rồi, cậu nói đi."

Vu Chi Hằng thở dài một tiếng: "Mới khai giảng có một tháng thôi, thời gian tôi dạy bổ túc cho cậu lại chưa được bao nhiêu, hơn nữa tôi bắt đầu dạy từ chương trình lớp 10. Đến giờ cậu đã học xong gần hết kiến thức lớp 10 rồi, với tôi mà nói thì cậu đã giỏi lắm rồi, còn giỏi hơn rất nhiều người khác nữa."

"Còn nữa, tôi dạy bổ túc cho cậu đâu phải để lần nào cậu cũng phải đạt điểm cao. Những bài không biết thì có thể viết công thức vào, lỡ đúng thì giám khảo cũng sẽ cho cậu được một hai điểm."

"Mới chỉ bổ túc được có một tháng, tôi còn chưa lo lắng về thành tích của cậu, sao cậu lại lo lắng trước rồi?" Nói xong, Vu Chi Hằng nhẹ nhàng vuốt đầu Trình Lạc Sơ.

Trình Lạc Sơ định phản bác rằng cậu không hề lo lắng nhưng cuối cùng lại không thể mở miệng được.

Thôi được, Trình Lạc Sơ thừa nhận, đúng là cậu có chút lo lắng. Cậu sợ mình không theo kịp bước chân của Vu Chi Hằng, sợ tên mình không thể xuất hiện bên cạnh tên của Vu Chi Hằng.

Nhưng những gì Vu Chi Hằng nói cũng rất đúng. Cậu mới bổ túc chưa đầy một tháng nhưng đã học gần hết kiến thức lớp 10. Muốn theo kịp Vu Chi Hằng cũng chỉ là chuyện thêm vài tháng nữa thôi. Nghĩ đến đây, sự lo lắng trong lòng cậu cũng dần dần tan biến.

Trình Lạc Sơ hừ nhẹ một tiếng, cậu sẽ không thừa nhận mình lo lắng đâu. "Tôi không hề lo lắng, cậu nghĩ nhiều quá rồi."

Vu Chi Hằng cũng chiều theo cậu: "Ừ đúng, là tôi nghĩ nhiều quá, xin lỗi nhé. Còn nữa, chuyện tôi nói hôm qua rằng cậu mà làm sai những bài tôi đã dạy thì sẽ phạt cũng chỉ là đùa thôi. Tôi còn chẳng nỡ phạt Tiểu Sơ của tôi đâu."

Hai cậu con trai khoác vai nhau đứng bên cạnh chẳng có gì đáng chú ý, nhưng sự khoác vai giữa Vu Chi Hằng và Trình Lạc Sơ lại khác hẳn với không khí bình thường giữa anh em bạn bè với nhau.

"Cậu nói xem, Vu Chi Hằng có phải thích Trình Lạc Sơ không?"

"Đừng nói bậy, không thể nào. Nhìn Vu Chi Hằng thẳng nam thế kia, sao có thể thích Trình Lạc Sơ được."

"Tôi lại thấy là Trình Lạc Sơ thích Vu Chi Hằng ấy chứ. Nếu không thích, sao cậu ta đột nhiên lại chăm học như vậy?"

"Eo ôi, đồng tính luyến ái, thật ghê tởm."

Hai người đang khoác vai nhau lúc này không hề hay biết đằng sau đang có một cơn sóng gió nổi lên.

Kỳ thi tháng này kéo dài ba ngày. Ngày đầu tiên, Trình Lạc Sơ còn hơi căng thẳng nhưng hai ngày còn lại thì cậu chẳng quan tâm nữa. Sau khi làm xong bài thi, cậu thoải mái ngáp và vươn vai.

"Bạn ngồi giữa, không được thì thầm trò chuyện. Nếu còn lần sau, chúng tôi sẽ coi như bạn gian lận và hủy bỏ kết quả kỳ thi tháng này của bạn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!