Chương 28: (Vô Đề)

KHÔNG NỠ

Buổi tối trước kỳ thi tháng, Trình Lạc Sơ nhận được một cuộc điện thoại gọi đến bệnh viện. Vừa bước vào phòng bệnh, cậu đã nghe thấy tiếng mẹ mình liên tục khóc lóc cầu xin bác sĩ.

Trái tim Trình Lạc Sơ khẽ thắt lại, một cảm giác chẳng lành bỗng len lỏi trong lòng cậu.

"Bác sĩ, chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?" Cậu vội vàng nắm lấy cánh tay bác sĩ điều trị chính của Trình Nhiên và hỏi.

Bác sĩ có chút khó xử, "Trình Nhiên vừa mới đột ngột ngất xỉu, hiện đang được cấp cứu trong phòng."

"Sao lại đột ngột ngất xỉu?"

"Điều này… tạm thời vẫn chưa xác định được."

Nghe đến đây, cảm xúc của mẹ Trình lại trở nên kích động. Bà định tóm lấy tay áo của bác sĩ nhưng Trình Lạc Sơ đã kịp ngăn lại, "Tạm thời chưa xác định được là sao? Các người là bác sĩ mà, các người phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình chứ!"

"Xin bà bình tĩnh."

"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi."

"Bình tĩnh? Trình Lạc Sơ, con bảo mẹ làm sao bình tĩnh được? Em con có thể chết bất cứ lúc nào, con bảo mẹ phải làm gì đây?!"

Trình Lạc Sơ cao hơn mẹ mình một chút, nhưng mẹ cậu cũng là một người lớn, từng làm nhiều việc nặng nhọc nên một lúc cậu gần như không ngăn nổi bà. May mắn thay, cha dượng của cậu, Trình Dật, nhanh chóng đến và ôm chặt vợ mình, nhẹ nhàng an ủi bà. Trình Lạc Sơ và bác sĩ lặng lẽ bước ra ngoài hành lang.

"Rốt cuộc đang có chuyện gì vậy?" Trình Lạc Sơ hỏi.

Bác sĩ thở dài, "Tình trạng của Trình Nhiên bắt đầu trở nên xấu đi."

"Sao lại đột ngột xấu đi? Tuần trước kiểm tra còn thấy có dấu hiệu tiến triển mà?" Trình Lạc Sơ không hiểu, rồi cậu nói tiếp, "Là vấn đề tiền bạc sao? Không đủ tiền để mua thuốc điều trị cho Trình Nhiên à?"

Bác sĩ liền lắc đầu, "Không phải, số tiền lần trước cậu nộp một lần còn rất nhiều, đủ cho nửa năm điều trị."

Ông ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, "Cậu phải hiểu, Lạc Sơ à, bệnh tình này không phải cứ nói kiểm soát là kiểm soát được, cũng không phải tôi nói có tiến triển thì nó sẽ thực sự đi theo hướng tốt hơn. Không phải như vậy. Đa số các bệnh đều có thể xuất hiện biến chứng không kiểm soát được."

Tâm trạng tốt đẹp của Trình Lạc Sơ hôm nay đã rơi xuống tận đáy. Đúng rồi, bác sĩ nói đúng, trong quá trình điều trị, ai có thể đảm bảo không có điều ngoài ý muốn xảy ra?

Nhưng may mà, ít nhất hiện tại thì tiền bạc vẫn đủ, cậu tạm thời không cần phải đi mượn Vu Chi Hằng thêm tiền.

Sau khi vào thăm Trình Nhiên đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Trình Lạc Sơ như người mất hồn bước ra khỏi bệnh viện. Nhưng cậu không may mắn lắm, vừa đi được vài phút, bầu trời bỗng vang lên một tiếng sấm trầm đục, rồi chẳng bao lâu sau, mưa như trút nước.

Tiếng mưa khiến Trình Lạc Sơ cảm thấy bực bội. Cậu nép vào hiên một cửa hàng đã đóng cửa, định lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết để biết khi nào mưa sẽ tạnh. Nhưng chưa kịp xem, cậu đã bị ai đó kéo vào con hẻm tối.

Người đó dùng tay đẩy vai cậu vào bức tường phủ đầy rêu, xung quanh nồng nặc mùi thối rữa của những thứ hư hỏng đã lâu không ai dọn dẹp.

Trình Lạc Sơ bị mùi hôi thối nồng nặc bao phủ đến nỗi không mở mắt nổi, còn nước mưa từ mái hiên thì rơi xuống mặt cậu.

"Cuối cùng cũng bắt được lúc cậu đi một mình." Người đàn ông cười nham hiểm.

Nghe giọng nói, Trình Lạc Sơ mới dần nhận ra, cậu ngước lên nhìn người đàn ông đứng đối diện đang cầm ô trong tay.

Cậu không hề quen biết người đàn ông này, không có chút cảm giác quen thuộc nào nhưng cậu vẫn mỉm cười với ông ta, "Keo kiệt thế, chỉ che ô cho mình thôi à?"

Người đàn ông suýt nữa không kịp phản ứng trước việc Trình Lạc Sơ có thể đùa cợt trong tình huống như vậy.

Ông ta hít sâu một hơi thuốc rồi nhả khói vào mặt trắng trẻo của Trình Lạc Sơ.

Nhìn dáng vẻ Trình Lạc Sơ né tránh, người đàn ông thì thầm, "Thật đẹp."

Quả thực rất đẹp, Trình Lạc Sơ lúc này giống như đóa hoa trắng duy nhất nở rộ trong bùn lầy, tuy ở giữa bùn nhưng không hề bị nhiễm bẩn, câu này rất thích hợp để miêu tả cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!