Chương 25: (Vô Đề)

CẬU MỚI MƯỜI TÁM TUỔI

Kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ ngày càng đến gần, điều này khiến cho Vu Chi Hằng càng lúc càng căng thẳng, hắn không lo lắng về kết quả thi của mình vì hắn vẫn khá tự tin với thành tích của bản thân.

Điều hắn lo lắng là việc Trình Lạc Sơ, người lần đầu tiên trong ba năm cấp ba tham gia kỳ thi nghiêm túc, liệu có cảm thấy lo lắng hay không.

Thực tế chứng minh rằng Trình Lạc Sơ không hề lo lắng hay căng thẳng gì…..

Bởi vì chỉ hai ngày trước kỳ thi, vào buổi tối, Vu Chi Hằng đã tận mắt thấy Trình Lạc Sơ trèo tường ra khỏi trường. Đúng vậy, cậu đã trèo tường đi ra ngoài, nhưng lần này may mắn hơn một chút, không bị bảo vệ tuần tra phát hiện.

Về phần làm sao hắn biết được, là vì hắn đã đi tìm Trình Lạc Sơ khắp nơi mà không thấy, rồi hắn thử vận may, và thật sự đã tìm được cậu.

Hắn nhớ rất rõ, đêm đó, mặt trăng tròn treo cao trên bầu trời tối sâu thẳm, tỏa sáng rực rỡ khiến hình ảnh người mặc chiếc áo thun màu tím đậm khắc sâu vào lòng hắn.

Tối hôm đó, Trình Lạc Sơ đi rất vội vàng, mặc dù hắn đã gọi nhưng dường như cậu không nghe thấy. Hắn nhắn tin cũng không nhận được phản hồi, như thể thông tin đã chìm xuống đáy biển.

"Hôm qua cậu đi đâu vậy? Tôi nói chuyện với cậu mà sao cậu không trả lời?" Vu Chi Hằng đặt hai tay lên bàn, gối đầu lên đôi tay dài của mình.

Trình Lạc Sơ ngáp một cái, nhân lúc đó khẽ kéo chặt chiếc áo khoác đồng phục trên người, dường như muốn che giấu điều gì đó.

Vu Chi Hằng không để ý đến động tác nhỏ này, tiếp tục ngồi đối diện và kéo dài giọng hỏi cậu.

Ban đầu Trình Lạc Sơ còn nghiêm túc làm bài tập, nhưng càng về sau, bài tập càng khó. Vốn là người không có nhiều kiên nhẫn, cộng thêm việc Vu Chi Hằng cứ liên tục phát ra âm thanh phiền phức, cuối cùng cậu không thể chịu nổi.

Cậu vứt tờ bài tập lên đầu Vu Chi Hằng, nhăn nhó nói, "Phiền chết đi được, không làm nữa."

Vu Chi Hằng ngồi dậy, lấy tờ bài tập vừa bị ném lên đầu mình xuống, mở ra xem rồi không để ý đến những lỗi sai, vui vẻ khen, "Chữ viết ngày càng đẹp đấy."

Nghe Vu Chi Hằng khen mình, Trình Lạc Sơ không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng thì rất đắc ý.

"Trưa nay muốn ăn gì không?" Vu Chi Hằng hỏi Trình Lạc Sơ.

Càng đến gần kỳ thi giữa kỳ, Vu Chi Hằng càng muốn dính lấy Trình Lạc Sơ cả ngày, đến mức uống nước hay ăn cơm cũng muốn tự dùng miệng….. à không, tự tay đút cho cậu ăn.

Trình Lạc Sơ cảm thấy dạo gần đây mình đã bị Vu Chi Hằng vỗ béo, rồi nghĩ đến việc mình đã đóng tiền nhưng thẻ ăn trong trường vẫn chưa được kích hoạt, cuối cùng cậu nói, "Không có gì đặc biệt muốn ăn, trưa nay cứ ăn qua loa ở căng tin đi."

Vu Chi Hằng không đồng ý, "Đồ ăn ở căng tin sao ngon bằng đồ nhà làm? Sao lành mạnh bằng đồ nhà nấu? Nghe tôi này, trưa nay cậu qua lớp tôi đợi, đúng lúc dì giúp việc có nấu món mà cậu thích."

Lời này của Vu Chi Hằng vô cùng tự nhiên, hắn không hề cảm thấy mình nói sai hay có gì kỳ quặc, như thể họ vốn dĩ là người một nhà, cách gọi nhau cũng vốn là như thế.

Trình Lạc Sơ khẽ nhíu mày. Vu Chi Hằng không nhận ra nhưng cậu thì cảm nhận rõ ràng.

Cậu cảm thấy như vậy không đúng nhưng nếu bảo cậu chủ động giữ khoảng cách với Vu Chi Hằng, trong lòng cậu lại thấy buồn, không hiểu vì sao.

Lần gần đây nhất cậu cảm thấy khó chịu thế này, cậu đã đi khám tâm lý nhưng bác sĩ bảo cậu không mắc bệnh gì cả.

Nhưng cậu không tin, cậu cảm thấy trái tim mình có bệnh.

"Cậu đang nghĩ gì vậy? Có chỗ nào không khỏe à?"

Vu Chi Hằng thấy cậu cúi đầu, hắn không thấy rõ biểu cảm của cậu, chỉ nhìn thấy tay cậu đặt lên bụng mình, liền nghi ngờ liệu Trình Lạc Sơ có đang khó chịu ở đâu không.

Trình Lạc Sơ từ từ ngẩng đầu lên, "Không sao đâu, chỉ là làm bài tập nhiều quá nên tim có chút khó chịu thôi."

Vu Chi Hằng lập tức lo lắng hỏi, "Thật sao? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?"

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng Trình Lạc Sơ có chút ngứa ngáy, như thể có một cây cỏ nhỏ đang muốn trồi lên từ lớp đất được chăm sóc cẩn thận. Lần này, cậu chủ động nắm lấy tay Vu Chi Hằng và nhẹ nhàng vỗ, cậu cười nói, "Lừa cậu thôi, cậu đã thấy tim của ai không thoải mái mà lại ôm bụng chưa? Não cậu bị dọa đến bay mất rồi à?"

Vu Chi Hằng nhìn cậu, có chút không tin vì hắn cảm thấy vẻ mặt đau đớn vừa rồi của Trình Lạc Sơ không giống như đang giả vờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!