ĐỨA BÉ THÔNG MINH NHẤT
Trình Lạc Sơ nhận ra rằng dạo gần đây Vu Chi Hằng tìm cậu ngày càng nhiều. Ban đầu, họ chỉ hẹn nhau học bù vào thứ Bảy và Chủ Nhật hàng tuần, nhưng giờ đây chỉ cần cả hai có thời gian, Vu Chi Hằng chắc chắn sẽ đến tìm cậu, hắn còn mang theo đề thi để làm.
Cậu vốn dĩ còn lén lút làm thêm ở quán bar, nhưng từ khi Vu Chi Hằng đến tìm cậu thường xuyên hơn, để tránh bị phát hiện, cậu đã phải thay đổi giờ làm không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù Vu Chi Hằng đã cho cậu mượn đủ tiền và cậu cũng đã đồng ý với hắn, nhưng cậu không thể cứ dựa dẫm mãi vào Vu Chi Hằng được. Trình Lạc Sơ biết rằng một ngày nào đó họ sẽ phải tách ra hoàn toàn.
Cậu không biết nhà Vu Chi Hằng giàu có đến mức nào, tuy nhiên từ sau lần đầu tiên đến nhà hắn, Trình Lạc Sơ mới bàng hoàng nhận ra rằng thực ra cậu và Vu Chi Hằng thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Sớm muộn gì họ cũng sẽ rẽ sang hai hướng khác biệt…..
"Chậc, cậu viết chữ thế này à?" Một giọng nói đầy chê bai vang lên bên tai cậu.
Trình Lạc Sơ sực tỉnh và quay đầu lại nhìn.
Là Vu Chi Hằng. Hôm nay hắn mặc chiếc áo khoác đồng phục mùa thu gọn gàng, bên trong là áo thun trắng. Gió thổi qua làm tóc hắn bay nhẹ theo hướng gió.
Trình Lạc Sơ như bị hút hồn, cậu cảm thấy dường như mình chưa bao giờ quan sát kỹ ai như vậy.
Chiếc mũi cao, dưới khóe mắt bên trái hình như có một nốt ruồi rất nhỏ.
"Nhìn gì thế?" Vu Chi Hằng hỏi.
Trình Lạc Sơ buột miệng đáp, "Nhìn cậu."
Nói xong, khoảng bốn đến năm giây sau, cậu mới nhận ra mình vừa nói gì.
"Nhìn tôi đẹp không?" Vu Chi Hằng hỏi một cách đầy dẫn dắt.
Lần này Trình Lạc Sơ đã kịp phản ứng, không còn dễ dàng phối hợp với hắn nữa. Cậu vội lấy tờ đề bị Vu Chi Hằng chê chữ xấu và ấn vào mặt hắn.
Bề ngoài là làm ra vẻ khó chịu nhưng trong lòng cậu lại nghĩ: "Chết tiệt, không che mặt cậu ấy lại sớm thì mình sẽ bị vẻ đẹp trai của cậu ấy mê hoặc mất!"
Vu Chi Hằng không tiếp tục trêu cậu nữa, dù sao hắn cũng còn nhiệm vụ quan trọng. Hắn nhìn tờ đề bài mà Trình Lạc Sơ vừa viết, những câu hắn giảng thì Trình Lạc Sơ đều hiểu, số câu sai ngày càng ít đi. Hắn tin rằng trong kỳ thi tháng này, thứ hạng của Trình Lạc Sơ trong trường chắc chắn sẽ cải thiện, nhưng còn về chữ viết của cậu thì…
Thật khó để nhận xét.
Còn có năm điểm dành cho hình thức trình bày nữa, người ta nói một điểm đã có thể vượt qua hàng ngàn người. Với năm điểm cho hình thức mà cậu không giành được, chắc chắn Trình Lạc Sơ sẽ bị chôn vùi dưới núi Ngũ Chỉ nào đó.
"Dạo này cậu có chăm chỉ luyện viết chữ không?" Vu Chi Hằng hỏi.
Trình Lạc Sơ thoáng khựng lại. Gần đây cậu nào có thời gian viết chữ? Ban ngày thì bị ép làm đề bài, buổi tối còn phải đi làm thêm, không có chút thời gian nào để rảnh rỗi.
Với lại, tại sao cậu phải nghe lời và ngoan ngoãn luyện viết chữ? Cậu là đại ca trong trường cơ mà, một cú đấm là có thể quật ngã một người.
Nghĩ đến đây, cậu mới nhận ra tại sao mình phải nghe lời Vu Chi Hằng đến vậy.
Cậu lấy quyển tập viết chữ từ ngăn bàn ra và quăng đại sang một bên, lười biếng nói: "Không viết, tôi biết viết chữ rồi, tại sao còn bắt tôi dùng tập viết? Ngồi một mình viết mấy thứ nhàm chán đó, phải rảnh rỗi cỡ nào mới làm được chuyện như thế?"
Trong đầu Vu Chi Hằng chợt hiện lên cảnh hồi bé hắn bị mẹ ép ngồi viết chữ trên ghế…
Hắn không biết mình có rảnh rỗi hay không, nhưng mỗi lần nhớ lại cảnh đó, hắn đều cảm thấy mẹ mình quả thật là người rất rất vô vị.
"Bảo cậu viết thì cứ viết đi, không hại cậu đâu." Vu Chi Hằng lật cuốn tập viết vẫn còn mới tinh không có một vết xước nào và đặt nó ngay ngắn trước mặt Trình Lạc Sơ.
Trình Lạc Sơ đã nghe lời suốt bao ngày qua, nhưng hôm nay cậu lại không muốn nghe nữa.
Cậu bướng bỉnh lắc đầu, "Nếu muốn viết thì cậu viết đi, tôi không viết đâu, trẻ con mẫu giáo còn chẳng cần dùng đến thứ này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!