Chương 23: (Vô Đề)

KHÔNG ĐƯỢC

Chớp mắt, hai ngày cuối tuần lặng lẽ trôi qua. Phần lớn học sinh đều cảm thấy mình chỉ vừa nhắm mắt một chút nhưng khi mở mắt ra thì đã đến thứ Hai rồi, rõ ràng là chẳng làm được gì cả.

Sáng thứ Hai, còn khoảng nửa tiếng trước khi vào lớp, Trình Lạc Sơ bước vào lớp với dáng vẻ mệt mỏi. Đầu gối vừa chạm vào ghế là cậu đã ngã phịch xuống chiếc ghế vẫn còn hơi lạnh.

Lúc này, bạn cùng bàn của cậu đang cúi đầu, điên cuồng làm nốt đống bài tập của hai ngày cuối tuần với tốc độ nhanh nhất có thể.

Thấy Trình Lạc Sơ vừa vào lớp đã gục xuống bàn ngủ, cậu bạn lập tức sốt sắng: "Anh Trình! Đừng ngủ vội! Trước tiên cậu phải làm hết bài tập đã, đặc biệt là tiếng Anh! Nếu cô biết cậu chưa làm, cô chắc chắn sẽ kiếm chuyện với cậu đó!"

Trình Lạc Sơ bị cậu bạn vừa lắc vừa nói làm phiền, cậu cảm thấy khó chịu nên bèn hừ một tiếng. Cậu mệt mỏi đến mức sắp chết ngất đi rồi.

Từ hồi tiểu học, cậu đã có một thói quen: hễ gặp bài nào chưa giải được, cậu sẽ kiên trì làm đến khi giải được mới thôi. Những bài tương tự cũng thế, cậu sẽ học hết cho đến khi nắm chắc thì mới dừng lại.

Thói quen này đã theo cậu đến tận bây giờ.

Cậu biết đây là một thói quen không tốt nhưng một khi đã bắt đầu thì rất khó dừng lại. Dù có nhận ra, cậu cũng sẽ chọn cách phớt lờ vấn đề này.

"Đừng ồn nữa, để tôi ngủ một chút."

"Anh Trình….."

"Cậu muốn đẻ trứng thì đừng đẻ ở đây."

"Ai đẻ trứng chứ? Nếu đẻ ra, tôi sẽ lấy trứng làm món trứng chiên chín kỹ cho những đứa trẻ không nghe lời, chưa ăn sáng."

Ngay lúc Trình Lạc Sơ sắp ngủ gật, từ phía trước cậu vang lên một giọng nói mang theo nụ cười đầy ngạo nghễ.

Giọng nói này cậu quen thuộc nhất, không cần đoán cũng biết là ai. Cậu không buồn ngẩng đầu hỏi Vu Chi Hằng làm sao mà biết mình chưa ăn sáng, chỉ làm như không nghe thấy gì và lấy áo khoác đồng phục trùm kín đầu và nửa thân trên.

Vu Chi Hằng nhìn dáng vẻ mệt mỏi như bị yêu quái hút hết tinh khí của cậu một lúc rồi mới mở miệng: "Không phải là cậu đang lén lút qua lại với yêu tinh khác sau lưng tôi đấy chứ?"

Ngay lập tức, cậu bạn cùng bàn vốn đang giả vờ làm bài tập nhưng thực chất là hóng chuyện, chứng kiến cảnh Trình Lạc Sơ đang yếu đuối như cái xác liền bừng tỉnh. Cậu đạp mạnh vào chiếc ghế của Vu Chi Hằng đang ngồi trước mặt, làm cả người lẫn ghế ngã nhào.

Trong phòng, tiếng ồn ào khi các học sinh trao đổi đáp án lập tức dừng lại. Bầu không khí trở nên yên tĩnh, thậm chí còn yên lặng hơn cả khi có giáo viên vào lớp. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người họ.

Khi nhìn thấy người bị Trình Lạc Sơ đá ngã là ai, các bạn học đều thầm đổ mồ hôi lạnh cho cậu. Nhưng trái với suy nghĩ của mọi người rằng chàng trai ngồi dưới đất đang nhếch miệng cười kia sẽ nổi giận, họ chỉ nghe thấy hắn nói: "Chân có đau không? Tôi biết cậu không có yêu tinh nào khác. Những yêu tinh bên ngoài làm sao có ai đẹp trai và quyến rũ như tôi? Có ai khỏe mạnh, vạm vỡ như tôi đâu?

Tôi chỉ đùa thôi, đừng giận mà."

Nhìn cảnh tượng này, mọi người không biết nên biểu đạt cảm xúc thế nào.

Nhìn vào người mình vừa vô ý đá ngã mà vẫn dịu dàng dỗ dành mình, Trình Lạc Sơ cảm thấy có chút áy náy. Tại sao cậu lại luôn dễ dàng mất bình tĩnh và làm tổn thương người khác như vậy? Chỉ là một trò đùa thôi mà, sao mình lại khó chịu đến thế?

Cậu ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Vu Chi Hằng vẫn đang ngồi dưới đất. Cậu muốn nói lời xin lỗi nhưng không biết phải mở lời thế nào. Hình như từ trước đến giờ cậu chưa từng xin lỗi ai, và cũng chưa từng có ai xin lỗi cậu.

Vu Chi Hằng nhìn thấy sự bối rối trong mắt cậu, hắn không muốn để Trình Lạc Sơ nghĩ nhiều, liền nắm lấy tay cậu, dựa vào lực đứng dậy. "Cậu khỏe quá đấy, tôi thật sự không ngờ, dù thấp hơn tôi mà lại có thể đá cả người lẫn ghế ngã như vậy."

Có người giúp dựng lại chiếc ghế bị đá ngã. Vừa ngồi xuống ghế, Vu Chi Hằng lập tức bật dậy.

"Tsss."

"Sao vậy? Có phải tôi vừa làm cậu bị thương không?" Nghe tiếng kêu đau của Vu Chi Hằng, Trình Lạc Sơ lo lắng đến gần hỏi.

Vu Chi Hằng lắc đầu, nói một cách miễn cưỡng: "Không sao, không nghiêm trọng lắm, chỉ là mông tôi có lẽ bị vỡ đôi rồi."

"Mông bị vỡ đôi thì có cần gọi 120 không?"

Vu Chi Hằng lắc đầu và thuận miệng nói: "Không cần đâu, cậu chỉ cần ăn trưa với tôi trong học kỳ này là được." Nói xong, hắn nhận ra có gì đó sai sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!