BỒI THƯỜNG ĐI!
Vu Chi Hằng thấy cậu ngủ say thì không nỡ đánh thức, nhưng hắn không nỡ làm phiền không có nghĩa là không có người khác sẽ không nỡ làm phiền. Đột nhiên, điện thoại của Trình Lạc Sơ vang lên trong không gian yên tĩnh.
"Cây cầu lớn trước cửa, có một bầy vịt bơi qua, mau lại mau lại đếm một hai ba bốn năm sáu bảy tám….."
Tiếng chuông này….. Vu Chi Hằng cố gắng nhịn cười không bật ra tiếng. Nhạc chuông này cũng được đấy, còn là bản cũ do trẻ con hát nữa.
Nhạc chuông này giống như một nút công tắc vậy, khi Vu Chi Hằng thấy Trình Lạc Sơ có dấu hiệu tỉnh lại, hắn vội vàng cầm điện thoại của cậu lên và tắt đi.
Hắn không kịp xem người gọi là ai, nhưng thường thì vào giờ này sẽ không ai gọi cho Trình Lạc Sơ, trừ khi có chuyện gấp. Vu Chi Hằng cảm giác rằng chưa đầy năm phút nữa, người đó sẽ gọi lại. Vì vậy, hắn mang điện thoại của Trình Lạc Sơ rời khỏi phòng một cách cẩn thận.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, ngay khi vừa ra khỏi phòng, giai điệu quen thuộc lại vang lên: "Cây cầu lớn trước cửa, có một bầy vịt bơi qua, mau lại mau lại đếm một hai ba bốn năm sáu bảy tám!"
Vu Chi Hằng thực sự bị nhạc chuông này làm cho buồn cười. Rõ ràng là một người trông ngầu và lạnh lùng như vậy mà nhạc chuông điện thoại lại ngây thơ đến mức không thể ngây thơ hơn.
Con mèo mà hắn bảo là trông giống Trình Lạc Sơ cũng đi ra ngoài theo hắn nhưng hắn không nhận ra. Khi phát hiện, hắn suýt nữa bị dọa cho bay lên.
Vu Chi Hằng giật lùi một bước, ban đầu định để điện thoại tự tắt, nhưng ngón tay cái của hắn vô tình chạm vào nút nhận cuộc gọi, và một giọng nữ không mấy thân thiện vang lên từ đầu dây bên kia: "Alo? Trình Lạc Sơ, cậu dám tắt điện thoại của tôi sao!"
Vu Chi Hằng không nói gì, chỉ nhíu mày, yên lặng nghe giọng của người phụ nữ trung niên trong điện thoại.
"Chẳng phải cậu đã hứa với tôi, chỉ cần tôi mở một chai sâm panh, cậu sẽ đi theo tôi một ngày sao? Sao giờ lại nuốt lời rồi?"
Nghe giọng điệu bướng bỉnh của người phụ nữ, Vu Chi Hằng đoán cô ta có lẽ đã ngoài ba mươi. Còn về việc Trình Lạc Sơ hứa với cô ta chuyện này, hắn không tin nổi. Hắn hiểu rõ con người của Trình Lạc Sơ, cậu không bao giờ đồng ý với một yêu cầu quá đáng như vậy.
"Alo? Sao không nói gì? Định giả câm à? Cẩn thận tôi kiện cậu vì tội lừa đảo khách hàng đấy!"
Nghe đến đây, Vu Chi Hằng bật cười lạnh lùng, hắn cố ý bắt chước giọng của Trình Lạc Sơ: "Thưa cô, xin hỏi tôi đã hứa với cô chuyện này khi nào? Cả chuyện mở chai rượu hay chuyện đồng ý theo cô một ngày, tôi đều không thể làm."
Mặc dù giọng của hắn không thể giống 100%, nhưng chỉ cần không nghe kỹ, qua một cuộc điện thoại thì sẽ không thể nhận ra hai người khác nhau.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia im lặng một lúc. Đúng lúc Vu Chi Hằng nghĩ rằng cô ta đã nhận ra hắn không phải là Trình Lạc Sơ và sẽ vạch trần hắn thì cô ta lại nói: "Cậu đã vượt qua bài kiểm tra của tôi, cậu và chồng tôi không có gian tình."
Nói xong, trong khi Vu Chi Hằng còn đang ngơ ngác, cô ta đã cúp máy.
Mãi cho đến khi con mèo "Trình Kỳ An" dùng cái đầu lông xù của nó cọ cọ vào mắt cá chân trần của hắn, hắn mới phản ứng lại.
Hắn vội vàng tránh xa "Trình Kỳ An" một chút.
"Trình Kỳ An" dường như không hiểu tại sao chủ nhân của mình cứ né tránh mình, và thế là trong phòng khách và hành lang ngay lập tức diễn ra một màn đuổi bắt: mèo rượt người, người không cách nào thoát nổi.
Nhà họ Vu có hệ thống cách âm khá tốt, cho đến khi Trình Lạc Sơ tỉnh dậy thì đã là nửa giờ sau. Khi tỉnh lại, cậu phát hiện trong phòng không có bóng dáng của Vu Chi Hằng cũng như "Trình Kỳ An". Mặc dù ở nhà họ Vu, cậu vẫn lo lắng rằng chú mèo con có thể đi lạc.
Vì vậy, cậu mở cửa phòng và bước ra ngoài.
Phòng khách cũng rất yên tĩnh, không có tiếng nói chuyện của ai. Ngược lại, khi cậu bước đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, cậu phát hiện ra Vu Chi Hằng. Nhưng Vu Chi Hằng lúc đó đang chạy.
Cậu gọi Vu Chi Hằng mấy lần nhưng hắn dường như không nghe thấy.
"Cậu chủ! Xin cậu đừng chạy nữa! Cậu đứng yên đó đừng chạy nữa!" Giọng quản gia vang lên từ điểm mù của Trình Lạc Sơ. Cậu đợi thêm một lúc thì nhìn thấy quản gia và mấy người giúp việc đi tới.
"Sao vậy ạ ông quản gia? Vu Chi Hằng cứ chạy mãi thế, chẳng lẽ cậu ấy bị ong đốt à?" Trình Lạc Sơ lớn tiếng hỏi.
Quản gia có đôi tai thật thính, ít nhất còn thính hơn tai của Vu Chi Hằng. Nghe thấy tiếng Trình Lạc Sơ, ông lập tức dừng lại và nhìn về phía phát ra tiếng nói: "Kỳ An cứ đuổi theo cậu chủ! Cậu biết đấy, cậu chủ sợ mèo nhất. Cậu chủ vừa chạy, Kỳ An liền nghĩ rằng cậu chủ đang chơi với nó nên cứ chạy theo cậu ấy. Đã chạy hơn nửa tiếng rồi, bạn học Trình, cậu mau xuống cứu cậu chủ đi!"
"Vu Chi Hằng bị Kỳ An đuổi chạy à?!" Trình Lạc Sơ muốn cười nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của quản gia, cậu đành nhịn lại và quyết định giúp họ trước. Đợi mọi chuyện xong xuôi, cậu sẽ trêu chọc Vu Chi Hằng thật lâu.
Trình Lạc Sơ đi dép bông hình gấu trúc mà Vu Chi Hằng chuẩn bị cho cậu, thong thả không chút vội vàng, bước xuống khu vườn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!