NHỮNG ĐIỀU PHIỀN MUỘN
Nếu không phải cậu đang ở nhà mình, và Vu Chi Hằng chưa bao giờ đến nhà cậu thì cậu đã nghi ngờ rằng hắn lắp camera giám sát trong nhà mình rồi.
Trình Lạc Sơ ngồi ở mép giường đơn chật hẹp, từ từ lau khô mái tóc còn ẩm của mình.
[Cút.] Trình Lạc Sơ đáp lại.
Vu Chi Hằng không hề tức giận, hắn gửi một biểu cảm "xoa đầu" và nhắn lại: [Ngoan một chút.]
Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Trình Lạc Sơ lập tức mặt đỏ tía tai, hình ảnh Vu Chi Hằng xoa đầu cậu không kiểm soát được mà xâm chiếm tâm trí cậu.
Trái tim của Trình Lạc Sơ đập thình thịch không ngừng khiến cậu có chút hoảng loạn. Cậu lo lắng không biết mình có mắc bệnh gì không. Vu Chi Hằng đã cho cậu mượn tiền rồi, lỡ cậu chết trước thì chẳng phải Vu Chi Hằng sẽ chịu thiệt sao?!
Trình Lạc Sơ nghĩ đến đó, liền quyết định lần sau đến bệnh viện thăm Trình Nhiên, cậu cũng sẽ tranh thủ kiểm tra sức khỏe cho mình.
Cậu không muốn nợ Vu Chi Hằng. Tiền thì nhất định cậu sẽ trả, dù hắn đã nói không cần nhưng cậu vẫn kiên quyết phải trả. Vu Chi Hằng nói muốn tương lai của cậu nên cậu quyết định sẽ lấy tương lai của mình làm lãi trả nợ. Như thế chắc cũng đủ rồi.
Ở bên kia, Vu Chi Hằng không biết rằng Trình Lạc Sơ đang tính toán như vậy. Nếu biết được, chắc chắn hắn sẽ hối hận vì quyết định lúc đó của mình. Hắn thà chọn cách hỗ trợ kín đáo hơn để tránh cho Trình Lạc Sơ phải suy nghĩ lung tung.
Thứ Bảy, trời đẹp. Trình Lạc Sơ ngủ một giấc đến tận 10 giờ sáng nhờ lời nhắn của Vu Chi Hằng vào đêm hôm trước. Cậu hẹn Vu Chi Hằng đến căn hộ của hắn lúc 11 giờ, vì vậy sau khi thức dậy, rửa mặt và thay quần áo xong, Trình Lạc Sơ nhanh chóng ra khỏi nhà.
Nơi cậu ở cách căn hộ của Vu Chi Hằng khá xa. Khi cậu đang cúi xuống kiểm tra tuyến xe buýt, đầu của cậu đột nhiên đâm sầm vào một "bức tường" nóng hổi.
Trình Lạc Sơ ngước lên nhìn người trước mặt, cậu có chút ngạc nhiên, giọng nói không tự chủ mà trở nên vui vẻ, "Sao cậu lại đến đây?!"
"Biết chắc là cậu sẽ không kịp ăn sáng nên tôi đích thân đến đón." Nói xong, Vu Chi Hằng còn vỗ vỗ chiếc mô tô mới mua của mình, "Thế nào? Ngầu không?"
Trình Lạc Sơ liền reo lên, "Quá ngầu!"
Chiếc mô tô mới của Vu Chi Hằng có màu đen tuyền, thêm một chút xanh đậm. Ghế ngồi rộng rãi hơn trước và kiểu dáng cũng ngầu hơn nhiều. Rõ ràng là Vu Chi Hằng đã mua chiếc này với ý định đặc biệt.
"Ngẩng đầu lên nào."
Nghe Vu Chi Hằng nói, Trình Lạc Sơ ngoan ngoãn ngẩng đầu, hắn đội mũ cho cậu, nhưng tóc cậu đã quá dài, che mất cả hai mắt của cậu, chỉ để lộ đôi môi khiến Vu Chi Hằng ngày đêm nghĩ tới.
Hắn kìm nén khát khao, dời ánh mắt xuống chiếc khóa an toàn dưới cằm Trình Lạc Sơ.
"Được rồi." Vừa nói, Vu Chi Hằng chợt nhận ra giọng mình hơi khàn, hắn lập tức lùi lại hai bước, khẽ ho vài tiếng, "Xong rồi."
Trình Lạc Sơ nhận thấy sự khác thường, liền hỏi, "Sao giọng cậu lại khàn thế? Bị cảm à?"
"Không có." Vu Chi Hằng quay người, lấy bữa sáng vừa mua từ ghi
-đông xe và đưa cho Trình Lạc Sơ, bảo cậu cầm lấy.
Lúc này, Trình Lạc Sơ mới phát hiện ra, bữa sáng không đáng mấy đồng này vừa được đi cùng chiếc mô tô mới của Vu Chi Hằng đến tận dưới nhà mình.
Cậu thậm chí còn chưa được ngồi lên nó!
Trong khi Vu Chi Hằng leo lên xe, Trình Lạc Sơ tranh thủ nhét quả trứng trà đã bóc sẵn vào miệng mình.
Vu Chi Hằng nhìn thấy, mặc dù nghĩ rằng ăn như thế rất nguy hiểm nhưng hắn vẫn không nói gì. Khi Trình Lạc Sơ nuốt xong, hắn lấy chai trà nhài từ phía trước, mở nắp rồi đưa cho cậu, "Uống vài ngụm đi, kẻo mắc nghẹn."
Ban đầu, Trình Lạc Sơ nghĩ rằng mình sẽ không bị nghẹn, nhưng khi Vu Chi Hằng đưa nước và nhắc nhở cậu, suýt chút nữa cậu đã bị nghẹn thật.
Cậu đỏ bừng mặt, có chút xấu hổ.
Sau khi uống vài ngụm nước, Trình Lạc Sơ đưa lại chai nước chưa uống hết cho Vu Chi Hằng. Trước ánh mắt của cậu, Vu Chi Hằng không hề tỏ vẻ ngại ngùng, uống tiếp chỗ còn lại trong chai, cho đến khi cạn mới dừng lại, rồi ném chai nước vào thùng rác gần đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!