TRÙNG SINH
Vu Chi Hằng ngồi yên trên một chiếc ghế trắng, ngây người nhìn vào chiếc bàn không xa, nơi đó đặt một khung ảnh. Trong khung ảnh là bức chân dung đen trắng của một chàng trai cười tươi vui vẻ, thoải mái và tự do.
Điều bất ngờ xảy ra vào hai ngày trước, và cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thể bình tâm lại.
Dù bức ảnh chỉ là đen trắng nhưng Vu Chi Hằng vẫn có thể nhớ rõ nụ cười và biểu cảm của người trong ảnh.
Hắn đứng dậy, bước tới và ôm chặt khung ảnh vào lòng.
Họ vốn đã dự định kết hôn, sau mười năm xa cách cuối cùng cũng đã ở bên nhau. Vậy mà sao người đó lại lặng lẽ bỏ rơi hắn?
Khi cầu hôn, họ đã hứa hẹn rằng sẽ cùng nhau trải qua những ngày tháng phía trước, tại sao lại nuốt lời?
Hơn nửa tháng qua hắn vô cùng bận rộn, đến khi nhận được tin tức về cái chết của Trình Lạc Sơ, hắn mới khó khăn bỏ xuống một chút. Hắn đã kiệt sức, sau khi hoàn thành buổi lễ cuối cùng cho Trình Lạc Sơ, hắn lại phải gặp gỡ kẻ lái xe đã gây ra tai nạn kia.
"Tại sao ông không cứu em ấy?!" Vu Chi Hằng nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
Hắn căm ghét bản thân vì sao ngày hôm đó không về sớm hơn để ở bên Trình Lạc Sơ. Hắn căm ghét tài xế vì đã không gọi 120 ngay sau khi đâm Trình Lạc Sơ mà lại trốn chạy.
Nếu ông ta không chạy trốn, nếu tai nạn này không xảy ra, có lẽ chỉ vài ngày nữa họ sẽ bước vào lễ đường.
Tài xế cúi đầu không dám nhìn lên, chỉ lắc đầu liên tục sau cửa kính, miệng lặp đi lặp lại câu xin lỗi, không dám đối diện với Vu Chi Hằng.
Vu Chi Hằng im lặng nhìn một lúc rồi quay lưng bước đi.
Hắn ôm bức ảnh đen trắng của Trình Lạc Sơ, nằm trên giường mà bọn họ từng hôn nhau, từng làm mọi thứ cùng nhau.
Giường vẫn còn vương mùi hương của Trình Lạc Sơ, như thể người ấy chưa bao giờ rời xa.
Vu Chi Hằng mệt mỏi nhắm mắt lại.
Khi hắn vừa sắp ngủ gật, dường như có một giọng nói nhẹ nhàng, mơ hồ vang lên, hỏi hắn: "Nếu được cho một cơ hội nữa, cậu có lãng phí mười năm này nữa không?"
Vu Chi Hằng muốn nói rằng, không, hắn sẽ không lãng phí thêm mười năm nào nữa. Nếu được cho một cơ hội, hắn sẽ lập tức tới bên Trình Lạc Sơ, quyết tâm tỏ tình một cách mạnh dạn với cậu.
Nếu Trình Lạc Sơ không đồng ý, hắn sẽ bám riết lấy cho đến khi cậu đồng ý thì thôi.
…….
"Vu Chi Hằng! Anh Hằng, đừng ngủ nữa! Dậy đi, lão Tạ đến rồi!!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Vu Chi Hằng, hắn nhíu mày, cảm thấy rất phiền và không muốn phản ứng với người đó.
Âm thanh ồn ào trong lớp học bỗng nhiên im bặt, rồi bất ngờ có tiếng hít sâu, sau đó một tiếng "bụp" vang lên, một mảnh phấn trúng ngay vào đầu Vu Chi Hằng.
Bạn cùng bàn bên cạnh hắn không dám nhìn, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh Hằng à, tớ đã gọi cậu rồi đấy! Là do cậu không dậy. Tớ đã nhắc cậu lão Tạ tới, nếu cậu tỉnh dậy mà nổi giận thì đừng có trách tớ."
"Im miệng đi, Phùng Thuần, ồn chết đi được." Vu Chi Hằng xoa chỗ bị phấn đập vào, giọng nói của hắn có phần cáu kỉnh.
Phùng Thuần là một cậu học sinh hơi mập, giọng nói có phần ngốc nghếch, cậu ta đeo kính gọng tròn, nhỏ nhẹ "A" một tiếng.
"Vu Chi Hằng, em lên đây. Vì em thích ngủ nên chắc chắn em sẽ giải được bài này."
Người nói chính là lão Tạ mà Phùng Thuần vừa nhắc đến. Năm nay lão Tạ đã hơn bốn mươi, gần năm mươi nhưng đầu vẫn không có dấu hiệu bị hói.
Vu Chi Hằng thầm nghĩ, khả năng chịu áp lực của lão Tạ thật mạnh mẽ, thật sự là một kỳ tích khi thầy chưa bị hói sau ba năm giảng dạy.
Hôm qua, Vu Chi Hằng vừa mở mắt ra đã nhận ra mình không còn ở trong ngôi nhà mà hắn sống cùng Trình Lạc Sơ nữa, ngược lại lại là căn phòng quen thuộc mà hắn đã sống từ nhỏ đến hết những năm học cấp 3. Hắn mất gần một ngày để chấp nhận rằng mình đã được trọng sinh về lúc học cấp 3.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!