Chương 22: Hạnh phúc viên mãn

Trong hành lang yên lặng một lúc, thang máy đã đến, có lẽ là để xua tan sự ngại ngùng, người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười nhìn Lục Diễn Chu:

"Chúc mừng nhé. Trước đây mẹ tôi còn muốn mai mối tôi với Dư Hạ đấy, xem ra lại không có cơ hội rồi."

Lục Diễn Chu mỉm cười nhạt:

"Đúng là không có cơ hội rồi."

Người đàn ông trẻ tuổi: …

"Người ta đẹp trai hơn anh nhiều, anh lấy đâu ra cơ hội." Con gái dì Lưu hoàn hồn, mắng anh trai mình một câu,

"Bố mẹ, hai người về đi."

Hai anh em bước vào thang máy, hai vợ chồng già lại nhìn Lục Diễn Chu. Lục Diễn Chu gật đầu với họ, bước vào nhà, đóng cửa lại.

Dư Hạ cau mày nhìn anh: Họ tin rồi chứ?

Chắc là tin rồi. Lục Diễn Chu bước tới véo má cô, nửa đùa nửa thật nói,

"Nếu không anh lại bịa ra một câu chuyện về việc anh đã theo đuổi em như thế nào? Càng thê thảm càng tốt, đảm bảo họ tin sái cổ."

…Không cần đâu.

Dư Hạ bị anh chọc cười, đưa tay ôm lấy anh làm nũng,

"Vì anh, hình tượng của em sắp sụp đổ rồi, em rất được lòng các ông bà lão trong khu này đấy, ai cũng thích em."

"Ừ, anh thấy rồi, ai cũng muốn giới thiệu bạn trai cho em."

Sao nghe câu này có vẻ chua chua thế nhỉ.

Dư Hạ ngẩng đầu nhìn anh, kéo dài giọng ồ một tiếng:

"Thì ra đây là mục đích của anh sao? Sau chuyện này chắc chắn sẽ không còn ai muốn giới thiệu bạn trai cho em nữa."

Lục Diễn Chu nhướng mày, không trả lời câu hỏi này, liếc mắt nhìn vào phòng làm việc của cô:

"Em còn phải làm việc à?"

Ừm… Dư Hạ thở dài,

"Em phải vẽ xong chap này đã."

Còn bao lâu nữa?

"Chắc khoảng ba tiếng."

Ba tiếng, vậy là đến tận một giờ sáng.

Lục Diễn Chu cau mày, cúi đầu nhìn cô:

"Tối nay anh ở lại đây với em."

À… Dư Hạ ngẩn người ra mấy giây, câu này của anh chắc là có ý định ở lại qua đêm, cô cúi đầu,

"Vậy, vậy anh vào phòng đợi em, mệt thì ngủ trước đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!