Ăn cơm xong, Lục Diễn Chu đưa Dư Hạ về nhà.
Xe dừng trước cửa tòa nhà, Dư Hạ cởi dây an toàn, quay sang nhìn anh:
"Tối nay anh về lúc nào? Em đợi anh cùng ăn cơm."
Sáu giờ.
Vừa dứt lời, điện thoại đặt trên bàn điều khiển vang lên, Lục Diễn Chu liếc nhìn màn hình, là Trác Thịnh gọi, chắc là chuyện công việc.
Anh không nghe máy ngay, đưa tay giữ gáy cô kéo lại gần, cúi xuống hôn lên môi cô. Dư Hạ ưm một tiếng, tim đập loạn nhịp, hàng mi run rẩy khép lại.
Tiếng chuông điện thoại không biết đã dừng từ lúc nào, nụ hôn bá đạo và kéo dài kết thúc, người đàn ông hôn nhẹ lên khóe môi cô, khàn giọng:
"Bù lại nụ hôn lúc sáng."
Dư Hạ đỏ mặt, lùi ra sau một chút, chỉ vào điện thoại của anh:
"Vậy… bù xong rồi, anh gọi lại cho anh Trác Thịnh đi, em lên nhà trước đây."
Anh buông cô ra, cười khẽ đáp: Ừ.
Nhìn cô bước vào tòa nhà, Lục Diễn Chu quay xe lại, mới gọi lại cho Trác Thịnh: Chuyện gì?
Trác Thịnh:
"Sợ cậu trốn việc không quay lại nên nhắc cậu một tiếng, tối nay sếp Lưu hẹn chúng ta ăn cơm."
Lục Diễn Chu khựng lại:
"Biết rồi, mười phút nữa tôi đến công ty."
Dư Hạ về nhà thay bộ đồ thoải mái, ngồi vào bàn làm việc trong phòng sách, định thần lại để bắt đầu làm việc. Vừa bình tĩnh được vài phút, điện thoại đã liên tục rung lên.
Lục Diễn Chu gửi bản thiết kế qua, hơn hai mươi bức ảnh.
L: [Bản thiết kế nhà tân hôn.]
…
Anh chắc chắn là cố ý!
Dư Hạ cảm thấy mình như đang bay trên mây, hoàn toàn không thể bình tĩnh làm việc, cô gục xuống bàn vừa hét vừa dậm chân, chỉ có cách này mới có thể xả hết những cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Xả xong mới mở ảnh ra xem, xem chưa hết thì Đường Duyệt đã gọi điện đến. Vừa bắt máy, Đường Duyệt đã hỏi: Đang làm gì đấy?
Dư Hạ cũng không biết tại sao, lại thuận miệng đáp:
"Đang xem bản thiết kế nhà tân hôn…"
Cái gì?!!!
"Cậu sắp kết hôn rồi á?!!!"
Đường Duyệt đứng trước cửa thư viện hét lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cô vội vàng che mặt, cuống quýt quay người bỏ chạy, đụng phải một nam sinh đang đi tới, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất, may mà đối phương kịp thời kéo cô lại.
Đường Duyệt ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc và điển trai, tim đập loạn nhịp:
"Xin… xin lỗi, học trưởng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!