Chương 42: Phiên Ngoại Tạ Phong Trúc (10)

"Sao lại không giống nhau?"

"Ta nguyện ý làm tín đồ của nàng." Thiếu niên đột nhiên quỳ gối trước mặt nàng, trên mặt tuấn mỹ đều là thành kính.

Ánh mắt Hoa Vụ hơi sâu, giơ tay lên, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: "Lại đây."

Tạ Phong Trúc nghiêng đầu xuống, nhưng vẫn nghe lời chống mép ghế tới gần cô.

Hoa Vụ ôm lấy cổ hắn, kéo hắn về phía mình, hôn lên môi thiếu niên.

Tuy rằng thời gian bọn họ ở cùng một chỗ không ít, thế nhưng Tạ Phong Trúc rất ít khi sẽ có hành động vượt tuyến, ngẫu nhiên bị kích, mới có thể khống chế được tiến hành đòi trả thù nào đó đối với Hoa Vụ.

Hoa Vụ càng ít chủ động với hắn, cô chỉ là không cự tuyệt hắn...

Tạ Phong Trúc thích khí tức trên người cô, thích cô chạm vào mình, thích cái loại cảm giác linh hồn đều nhẹ nhàng.

Tạ Phong Trúc đã không còn là tiểu ác bá cái gì cũng không hiểu lúc trước, hắn học được kỹ xảo tiến công.

Ghế dài một người coi như rộng rãi, nhưng chen chúc hai người cũng có chút chật chội.

Hơn phân nửa thân thể Tạ Phong Trúc đều đặt trên người Hoa Vụ, y phục hai người dán chặt vào nhau, mái tóc dài buông xuống dây dưa, không phân biệt được là của ai.....

Tạ Phong Trúc theo hành lang, đi về phía sân của mình.

Lúc này hành lang thay đèn lồng có chữ "Phúc", hai bên cũng treo đầy lụa đỏ cùng hồng sa, khắp nơi đều lộ ra không khí vui mừng.

Tạ Phong Trúc tâm tình cực tốt, đi đường đều nhảy nhót.

Nàng sẽ sớm trở thành thê tử của hắn.

Tạ Phong Trúc trên mặt mang theo vui sướng thoải mái cười, nhưng mà nụ cười này rất nhanh liền ngưng đọng trên mặt, hắn khẽ nhíu mày, dừng bước, chống cột bên cạnh, sống lưng chậm rãi cong xuống.

Trái tim... thật khó chịu.

Tạ Phong Trúc ôm ngực, hắn cảm giác hô hấp khó khăn, trái tim phảng phất bị một bàn tay to nắm lấy, không để cho nó nhảy lên.

Tất cả âm thanh bên tai đều bị lọc ra, hắn đột nhiên cái gì cũng không nghe thấy.

Nhưng tình trạng này chỉ kéo dài một thời gian ngắn và thính giác của hắn đã trở lại một lần nữa.

Có tiếng bước chân vội vàng đi về phía này, tiếp theo là thanh âm quen thuộc: "Thiếu gia... Thiếu gia ngài làm sao vậy?"

Tạ Phong Trúc cảm giác không đau như vậy nữa, hắn dựa vào cột trụ: "Không có việc gì."

"Tại sao lại không sao? Mặt ngài trắng bệch... Tiểu nhân liền đi mời đại phu!"

"Ta không sao!" Tạ Phong Trúc giữ chặt người hầu.

Người hầu chống lại đôi mắt ửng đỏ của Tạ Phong Trúc, lòng bàn chân đột nhiên dâng lên một cỗ khí lạnh, bơi đi toàn thân, tựa hồ đem máu đều đông lạnh.

Hắn cứng ngắc đứng tại chỗ, đáy mắt đều là sợ hãi.

"Ta không sao." Tạ Phong Trúc chống đỡ bên cạnh đứng lên: "Không cần mời đại phu."

Người hầu gian nan nuốt nước miếng, cũng không dám nói nữa, chỉ có thể đỡ hắn.

Tạ Phong Trúc cự tuyệt hắn đi cùng, tự mình rời đi.

Người hầu nhìn thiếu niên còn có chút bước chân lảo đảo, trong hành lang bị gió thổi lên lụa đỏ, đem thân ảnh hắn mơ hồ, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!