Chương 50: Tự Mình Tu Luyện Sát Thủ (26)

Người Tri Lai sơn trang nói: "Hai vị, nếu như các ngươi không muốn phối hợp, vậy đừng trách chúng ta thất lễ."

Nói xong, hắn nháy mắt với đồng bạn bên cạnh.

Mấy người đồng thời vây quanh bọn họ.

"Bọn họ..."

Ân Tương Tư bị Giang Chân Nghi giữ lại.

Giang Chân Nghi lắc đầu với cô: "Tương Tư, đại hội anh hùng lần này không thể để cho bất cứ ai không rõ thân phận trà trộn vào."

Ân Tương Tư muốn nói Liên Hoài là thiếu chủ Trục Nguyệt lâu.

Nhưng chính bọn họ cũng không nói ra, Ân Tương Tư lại không xác định, chính mình nói như vậy, có thể lòng tốt làm chuyện xấu hay không.

Ân Tương Tư chỉ có thể nhờ cha Giang giúp đỡ: "Đại bá, bọn họ thật sự không phải người xấu. Nếu không phải bọn họ một đường giúp ta, ta hiện tại đều đã chết... Bọn họ còn nói có thù với Đỗ Lăng, bọn họ sẽ không phải là người Đỗ Lăng phái tới."

Cha Giang nhíu mày, đối phương cũng không cầu xin mình giúp đỡ.......

Hoa Vụ thở dài, xem ra muốn lăn vào xem náo nhiệt là không được.

Ai có thể nghĩ đến, người Tri Lai sơn trang này, cư nhiên có thể nhận ra mỗi người tương ứng với thiệp mời đây!

Quả thực là trái với lẽ thường!

Hoa Vụ cầm tay Liên Hoài, chuẩn bị trước khi bọn họ động thủ, rời khỏi nơi này.

"Hai vị tiểu hữu này..." Ông Giang dưới sự năn nỉ của Ân Tương Tư, cuối cùng vẫn mở miệng.

Nhưng mà lời nói của hắn còn chưa nói gì, một chiếc xe ngựa giống như không khống chế được xông về phía này.

"Ngăn nó lại!"

Người Tri Lai sơn trang lập tức đi chặn xe ngựa, những người còn lại bảo vệ đại môn, càng có vẻ đề phòng.

Con ngựa hoảng sợ, nhưng nhanh chóng bị khuất phục.

Xe ngựa dừng lại dưới bậc thềm bên ngoài cổng.

Cửa xe được mở ra, để lộ người bên trong.

Hoa Vụ cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, túm lấy quần áo Liên Hoài, "Ngươi xem giống sư phụ ta không?"

Liên Hoài cách nón lụa mỏng, nhìn sang bên kia, ngữ khí chắc chắn: "... Đúng vậy."

"..."

Tạ Lan ngồi trong xe ngựa, đối mặt với vô số tầm mắt đề phòng, thong dong mở miệng: "Ngựa mất khống chế, gây thêm phiền toái cho các ngươi."

Tạ Lan nhìn qua không có bất kỳ lực công kích nào, hình như thật sự chỉ là ngựa mất khống chế, khiến cho xe ngựa đột nhiên đụng tới bên này.

Người Tri Lai sơn trang liếc nhau, không có động tác gì.

Hoa Vụ nhìn sư phụ ăn mặc như đóa hoa đào, trong lúc nhất thời không biết sư phụ bị người bắt làm thế, hay là hắn điên rồi.

Nhưng không thể không nói, Tạ Lan mặc cái này vẫn rất đẹp, dù sao bộ dạng cũng rất đẹp.

Hắn dùng khăn tay chống môi ho nhẹ hai tiếng, từ trong xe ngựa đi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!