Bệnh viện.
"Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?"
"Chân bị thương nghiêm trọng..." Bác sĩ lắc đầu thở dài, tỏ vẻ vết thương chân rất khó chữa khỏi, phỏng chừng sau này chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Diệp Chí Dương cùng bác sĩ nói chuyện xong, khuôn mặt tiều tụy đi vào phòng bệnh.
Nhan Huệ Vãn nằm trên giường bệnh, thấy anh đi vào, vội vàng mở miệng: "Bác sĩ nói như thế nào? Chân của ta còn có thể chữa được không?"
Diệp Chí Dương lắc đầu.
Đáy mắt Nhan Huệ Vãn vốn còn có một chút hy vọng, nhưng theo Diệp Chí Dương lắc đầu, điểm hy vọng kia không tiếng động rơi xuống.
Làm thế nào có thể ...
Nàng ta sau này chẳng phải là muốn cả đời ngồi trên xe lăn sao?
Nghĩ đến khả năng này, đáy lòng Nhan Huệ Vãn dâng lên từng trận sợ hãi.
"Tối hôm đó tại sao cô lại chạy ra ngoài... Muộn như vậy, cô còn uống nhiều rượu như vậy." Diệp Chí Dương cũng không biết là đang oán giận hay là bất mãn.
Nhan Huệ Vãn vừa biết tương lai của mình không thể đi lại, tức giận thoáng cái bị châm lên: "Nếu không phải anh, tôi sẽ đi ra ngoài sao? Ta hiện tại đều biến thành bộ dáng này, ngươi còn nói loại lời này, Diệp Chí Dương, ngươi là người sao?"
Nhan Huệ Vãn không muốn nhìn thấy Diệp Chí Dương, đuổi hắn ra khỏi phòng bệnh.....
Nhan Huệ Vãn căn bản không nhớ rõ đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô ta chỉ nhớ rõ hình như có người dây dưa với cô ta, cô ta muốn tránh bọn họ... Có vẻ như có một tiếng kêu ở phía sau.
Sau đó, cô ta mất ý thức.
Người qua đường tìm thấy cô ta, nói rằng cô ta đã rơi từ một nền tảng xuống dưới.
Nhưng Nhan Huệ Vãn vãn căn bản không nhớ rõ mình có trèo qua lan can.
Đáng tiếc bên kia cũng không có giám sát, ngay cả mấy tên lưu manh quấy rầy cô ta tối hôm đó cũng không bắt được.
Toàn bộ tình huống rất giống như cô ta vì tránh quấy rối, dưới tác dụng của rượu, trèo qua lan can, ngã xuống.
Nhan Huệ Vãn chính mình cũng không thể nói rõ ràng, tình huống cụ thể tối hôm đó, cuối cùng vì chuyện này phụ trách, cũng chỉ có cô ta.
Trong thời gian cô ta nằm viện, bà Diệp đã đến hai lần.
Hai lần đều là tay không đến, đến còn chỉ biết quở trách cô ta, đem tất cả mọi chuyện đều trách tội trên đầu cô ta.
Cô ta còn chưa khôi phục tốt, Diệp Chí Dương ở dưới sự xui khiến của bà Diệp, đón cô ta ra khỏi viện.
Cha mẹ Nhan Huệ Vãn qua đời sớm, trong nhà cũng không có thân thích đáng tin cậy gì, xảy ra chuyện như vậy, hiện tại ngoại trừ trông cậy vào Diệp Chí Dương, ai cũng không trông cậy vào được.
Cho nên Nhan Huệ Vãn cuối cùng cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.
Nhưng cô ta không biết, những ngày tiếp theo, để cho cô ta sụp đổ.
Bà Diệp làm sao có thể chiếu cố cô ta, Diệp Chí Dương không ở nhà, ngay cả cô ta ăn một ngụm cháo cũng phải tự mình làm.
Càng đừng nói bác sĩ muốn cô ta ở bên ngoài phơi nắng nhiều hơn, bà Diệp làm sao có thể dẫn cô ta xuống lầu.
Mà cô ta ở cái chỗ này, có rất nhiều chỗ đều không tiện, một mình cô ta căn bản không có khả năng đi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!