Có lẽ bà Diệp đã báo cảnh sát, khẳng định có thể đem tiền của mình lấy về, cứ ba ngày lại đi hỏi tình huống.
Nhưng mà việc này nào có dễ phá như vậy.
Cho dù thật sự bắt được nghi phạm hình sự, số tiền này cũng không nhất định có thể lấy lại được.
"Lão Chu, lão Chu!!" Bà Diệp nhìn thấy dì Chu: "Có tin tức không?"
Dì Chu: "Không có! Lúc trước ta cũng không nên nghe..."
Bà Diệp: "..."
Lúc ấy đúng là bà Diệp lôi kéo dì Chu, nhưng dì Chu mua không nhiều lắm, tổn thất nào có nhiều như mình.
"Ta cũng không phải trách bà..." Dì Chu nói: "Con gái tôi nghe nói chuyện này, cả ngày gọi điện thoại nói cho tôi, trong lòng tôi cũng phiền."
Bà Diệp giật khóe miệng, hiển nhiên không muốn nói gì với dì Chu nữa, tìm cớ rời đi.
Bà ta vừa ra khỏi tiểu khu, đã bị người ta chặn lại.
"Ngươi là Lý Phân?"
Bà Diệp nhìn mấy đại hán vạm vỡ trước mặt, biểu tình thoáng cái liền thay đổi: "Các ngươi là ai?"
"Ngươi nợ tiền lúc nào trả?"
Bà Diệp: "Tôi nợ tiền à? Tôi nợ tiền anh khi nào? Ta cũng không biết các ngươi!"
Đại hán vạm vỡ lấy ra một bản hợp đồng: "Đây có phải là ngươi ký hay không?"
Tên dưới hợp đồng, bà Diệp rất quen thuộc, đó quả thật là bà ta ký.
"Tốt! Là các ngươi, các ngươi cùng những kẻ lừa đảo kia là một nhóm, ta đã báo cảnh sát, các ngươi còn dám đến đòi tiền ta!!"
Bà Diệp không biết lá gan từ đâu tới, bắt lấy một người trong đó.....
"Đánh nhau?" Hoa Vụ nhận được điện thoại, ngữ khí có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh: "Ai đánh ai? Mẹ tôi đòi nợ?"
Hoa Vụ sau khi biết sự tình đi qua, cũng không có ý định đi lấy người.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Chí Dương, bảo hắn tự đi.
Mẹ của mình, nên tự mình bảo vệ!
Lúc Diệp Chí Dương đi qua, vừa lúc nhìn thấy mấy đại hán vạm vỡ kia ngồi ở trong ghế, làm nổi bật cái ghế nhỏ hơn một vòng.
Mà hai người trong đó trên mặt còn có vết máu, nhìn qua giống như là bị cào ra.
Bà Diệp ngồi ở bên kia, giống như một người phụ nữ lưu manh, chỉ vào đám đại hán vạm vỡ mà mắng.
Đại hán vạm vỡ: "Cảnh sát, chúng ta đòi nợ hợp lý, anh xem bà ta gọi cho chúng tôi không? Nợ tiền không trả còn có lý!"
Bà Diệp nước bọt bay tứ tung: "Bọn chúng cấu kết với kẻ lừa đảo, lừa gạt tiền của tôi, còn dám đòi tôi tiền! Nên bắt bọn chúng ấy!"
"Cái gì lừa đảo cấu kết, chúng ta là nền tảng chính quy!"
Nhân viên phụ trách hòa giải lớn tiếng quát lớn: "Được rồi, đừng ồn ào nữa!"
Đòi nợ nhìn qua hung dữ, nhưng người ta quả thật không động thủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!