Chương 11: (Vô Đề)

"Đồ tiện nhân, ngươi đã làm loạn đủ chưa!"

Hứa Vũ Sân vùng vẫy điên cuồng, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt:

"A Úc, tại sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy?!"

Phía sau họ, cánh cửa lớn của Phật đường đột ngột đóng sầm lại.

Trong căn phòng kín mít, chỉ còn ánh nến chập chờn, soi rõ tôn tượng Bồ Tát với gương mặt từ bi và vẻ mặt lạnh lẽo của ta.

Cùng với những thị vệ mà phụ thân Gia Phi để lại cho nàng ấy đứng sau lưng ta.

19

Từ việc không tin nỗi đến việc lăng mạ ta, rồi đến việc ta cho người đè hai con súc sinh này xuống đất như lợn chết, cũng không tốn của ta quá nhiều thời gian.

"Tại sao? Giang Nhược Quán, trẫm hết lòng đối xử tốt với ngươi, vậy mà ngươi lại ăn cháo đá bát! Đồ độc phụ!"

Ta lập tức tát cho hắn ta một cái, đánh cho kẻ đã suy nhược đến không còn chút sức lực nào kia choáng váng.

"Ăn cháo đá bát? Không, ta đến đây chính là để báo thù."

"Vả lại, tiên đế đột ngột băng hà, nhi tử của bản cung sắp đăng cơ, ngươi là ai mà dám tự xưng là trẫm?"

Hoàng đế nhất thời không phản ứng kịp.

Ta áp sát bên tai hắn ta, thì thầm như ma quỷ:

"Ngươi đã g.i.ế. c quá nhiều người, đương nhiên không nhớ nổi tên một thái y, nhưng không sao. Nếu như ngươi nhớ, làm sao ta có thể khiến ngươi tin tưởng ta?"

Hứa Vũ Sân dường như đã mất trí, vô cùng phấn khích nắm lấy tay Bùi Úc:

"A Úc nhìn xem, cuối cùng chỉ có ta là chân thành với chàng! A Úc, đừng giận ta nữa, chúng ta làm lành nhé! Trở về như trước kia!"

Ta lắc đầu, cười lớn: Ngu xuẩn!

"Ngươi có biết vì sao ngươi sảy thai lần thứ hai không? Không chỉ vì những loại hương dược của ta! Chính A Úc ngươi luôn miệng gọi, hắn ta nghi ngờ ngươi dan díu với Hoài Vương, nên bảo thái y bỏ thuốc, phá bỏ cái thai nghiệt chủng trong bụng ngươi!"

Hứa Vũ Sân trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy.

Ta lười nói thêm với bọn chúng, trực tiếp ra lệnh cho thị vệ mang lưới đánh cá đến, quấn chặt lấy chúng.

Lưới đ.â. m sâu vào da thịt chúng, ta tự tay rạch từng nhát dao, m.á. u chảy đầy tay, ta vừa thấy nhơ nhuốc, vừa thấy sảng khoái.

Bọn chúng thét gào thảm thiết, ta lập tức cắt đứt lưỡi chúng.

Khi chúng không chịu nổi, sắp ngất đi, ta lại đóng từng chiếc đinh thép vào mười ngón tay chúng, đợi chúng tỉnh lại rồi tiếp tục lột từng miếng thịt.

Lưỡi d.a. o sắc bén xuyên qua da thịt, phát ra âm thanh êm tai, nước mắt ta lăn dài trong tiếng cười.

Phụ thân ơi, nếu phụ thân có linh thiêng, xin hãy mở mắt nhìn xem! Nữ nhi đã báo thù cho ngài rồi!

Nỗi đau khổ mà phụ thân từng phải chịu đựng, cuối cùng con đã bắt chúng phải trả lại từng nhát d.a. o một!

20

Hồi lâu sau, đôi cẩu nam nữ này không còn kêu thét được nữa.

Ta đá một cú, xác nhận bọn chúng còn sống mới ném con d.a. o găm xuống, lạnh lùng dặn dò:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!