Nhiệm vụ hàng đầu trong công việc của Diệp Thu Đồng là trợ giúp tổng tài thu phát văn kiện, hôm nay cậu nhìn thấy có văn kiện cần phải giao cho bộ quản lý hành chính (QLHC), thoáng suy nghĩ rồi cầm lấy văn kiện, muốn tự mình đưa xuống.
Trước kia, cậu chính là từ bộ QLHC ra tới, vừa có cơ hội liền muốn trở về gặp mặt các đồng nghiệp cũ.
Diệp Thu Đồng mang theo suy nghĩ như vậy đi xuống dưới lầu, gõ vang cửa kính của bộ QLHC.
"Ai nha, xem ai tới này, đây chẳng phải là Diệp đại mỹ nhân sao?"
Các đồng nghiệp trước kia nhìn thấy Diệp Thu Đồng, sôi nổi chào hỏi với cậu.
Bên trong bộ QLHC, phái nữ chiếm đa số, trong đó có hai người có quan hệ không tệ với Diệp Thu Đồng, một người tên Kha Doanh, người còn lại là Lý Phỉ Nhiên.
Kha Doanh đi đến gần, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thu Đồng, nói: "Thư ký Diệp về đây thăm mọi người sao?"
Diệp Thu Đồng nở nụ cười, cầm văn kiện trong tay đưa cho cô, nói: "Văn phòng tổng tài đưa xuống văn kiện, cô nhận đi."
"Được rồi, làm phiền Diệp đại thư ký tự mình đi một chuyến." Kha Doanh nhận lấy văn kiện, quay đầu lại gọi Lý Phỉ Nhiên: "Phỉ Phỉ, tiểu Diệp tới này."
Kết quả, Lý Phỉ Nhiên không những không có đi qua, ngược lại còn trực tiếp đứng dậy khỏi bàn làm việc, cũng chẳng thèm liếc Diệp Thu Đồng lấy một cái, xoay người bỏ đi.
Kha Doanh thấy thế có chút xấu hổ, nói với Diệp Thu Đồng: "Có lẽ là cô ấy bị tiêu chảy, cậu đừng để ý."
Diệp Thu Đồng nhớ lại lúc cậu nhận được lệnh thuyên chuyển công tác, Lý Phỉ Nhiên đã có chút không vui, không nghĩ tới hiện tại vẫn còn để ý.
Diệp Thu Đồng cười cười, nói: "Không có gì, mọi người vẫn khỏe chứ?"
Kha Doanh ôm văn kiện, nói: "Tụi này chẳng phải vẫn vậy sao, tất cả chuyện vặt của công ty này đều đổ về đây, cậu thì sao?" Cô chớp chớp mắt đầy vẻ chờ mong, hỏi: "Làm việc với sếp có phải là kích thích lắm không?"
Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, quá kích thích luôn ấy chứ, mỗi ngày toàn là giúp cậu chọn lỗi sai.
Cậu cười cười, đáp: "Khá tốt, chẳng phải là làm việc vặt sao, giúp tổng tài làm việc vặt."
Kha Doanh hâm mộ: "Nhưng cũng khác chứ, tổng tài của chúng ta soái lắm mà, mỗi ngày nhìn cũng đã mắt."
Tần Dịch ở trong công ty rất nổi tiếng, bởi vì hắn lớn lên đẹp trai lại có tiền, hơn nữa dưới sự dẫn dắt của hắn, mấy năm nay công ty phát triển tiến bộ vượt bậc, tiền lương và phúc lợi của nhân viên tăng lên không ít, cho nên mọi người đều rất tôn kính hắn.
Diệp Thu Đồng lại nghĩ, thật là khoảng cách sinh ra cái đẹp, lúc trước cậu cũng xem tổng tài như tấm gương, khi nhận được lệnh thuyên chuyển công tác, cậu kích động tới mức hai đêm không ngủ, nhưng tới bên người Tần Dịch rồi, cậu mới biết được người này trông thì cao lãnh, trên thực tế lại siêu cấp vô địch lông rùa*. *quy mao – thành ngữ của giới trẻ Đài Loan, chỉ những người quá chú trọng tiểu tiết, để ý chuyện nhỏ nhặt.
Diệp Thu Đồng không thể cằn nhằn với đồng nghiệp, chỉ có thể giữ vững nụ cười.
Kha Doanh nói: "Nhưng cậu mỗi ngày soi gương ngắm mỹ nam nên cũng mất cảm giác rồi."
Diệp Thu Đồng lại cùng các đồng nghiệp khác hàn huyên một hồi, rồi quay lên lầu trở lại văn phòng tổng tài, mãi đến khi cậu rời đi, Lý Phỉ Nhiên vẫn không trở về chỗ ngồi, hiển nhiên là không muốn gặp cậu.
Diệp Thu Đồng thở dài, đứng trong thang máy.
Cậu vừa mới trở lại vị trí của mình, Tần Dịch đã gọi cậu vào.
Diệp Thu Đồng gõ cửa bước vào, bước đầu tiên còn chưa kịp đứng vững, cậu đã nghe Tần Dịch hỏi: "Rửa tay chưa?"
Diệp Thu Đồng sửng sốt, trả lời: "Chưa ạ."
Tần Dịch trầm mặt, nói: "Ra ngoài rửa tay rồi quay lại."
Diệp Thu Đồng yên lặng đi ra ngoài, rửa sạch tay, vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo của mình, rồi lại tiến vào.
Tần Dịch cúi đầu vừa đọc văn kiện, vừa hỏi: "Vừa rồi đi đâu."
Diệp Thu Đồng đứng trước bàn làm việc của tổng tài, đối diện với khung cảnh đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ, đáp: "Chỉ là đi xuống bộ QCHL đưa đồ thôi ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!