Diệp Thu Đồng ngẩn người, nghi ngờ nhìn Tần Dịch:
"Tần tổng, là còn việc gì cần làm sao ạ?"
Tần Dịch vốn dĩ cũng không kiên trì lắm, nhưng nhìn thấy phản ứng của Diệp Thu Đồng, ngược lại trở nên nghiêm túc lên, hỏi:
"Chỉ là ăn một bữa cơm, thế nào, không muốn?"
Diệp Thu Đồng đương nhiên không dám nói thẳng không muốn, cậu bắt đầu cân nhắc ý tứ của tổng tài.
Cấp trên với cấp dưới ăn một bữa cơm hình như cũng không có gì, nhưng chỉ có hai người bọn họ……
Diệp Thu Đồng cũng không phải sợ gì khác, mà chỉ sợ Tần Dịch lại muốn làm kế hoạch đặc biệt gì đó, hai người ăn một bữa cơm ăn thành Hồng Môn Yến luôn.
Tần Dịch thấy cậu còn đang do dự, liền lộ ra nét mặt không vui.
Diệp Thu Đồng lập tức nói:
"Vậy cảm ơn Tần tổng."
Tần Dịch lúc này mới hừ một tiếng, ý bảo Diệp Thu Đồng đi theo.
Diệp Thu Đồng vội vàng đuổi kịp.
Hai người đi vào thang máy, Tần Dịch hỏi: Muốn ăn cái gì?
Diệp Thu Đồng được quan tâm mà hoảng sợ, đáp: Cái gì cũng được ạ.
Tần Dịch xoay đầu, xụ mặt hỏi:
"Ăn gì cũng được sao?"
Diệp Thu Đồng gật đầu:
"Ăn, Tần tổng bảo tôi ăn cái gì thì ăn cái đó ạ."
Nói xong, ngẫm lại có chút không thỏa đáng, cậu lập tức sửa miệng:
"Tần tổng ăn cái gì thì tôi ăn cái đó ạ."
Tần Dịch: …… Không thú vị.
Tới bãi đỗ xe, Diệp Thu Đồng nói:
"Tần tổng, ngài gửi vị trí cho tôi, tôi sẽ tự mình lái xe qua đó."
Dù sao, Tần Dịch cũng không thích người khác ngồi chung xe với hắn.
Tần Dịch bắt lấy trọng điểm: Cậu lái xe gì?
Diệp Thu Đồng trả lời:
"Xe của tôi ạ, tôi mới mua một chiếc để thay đi bộ."
Tần Dịch nhướng mày.
Năm trước còn hay xin đi nhờ xe, năm nay vừa mới qua hơn một tháng, xe riêng cũng đã mua rồi.
Diệp Thu Đồng thấy hơi ngượng ngùng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!