Đối mặt với lời chất vấn của mẹ, Tần Dịch mỉa mai đáp: "Không phải đã có chủ nhiệm của trung tâm nghiên cứu phát minh bồi chủ tịch rồi sao, con ra ngoài hít thở không khí cũng không được?"
Giang Đan Quỳnh túm túm áo choàng trên người, nói: "Mẹ không có ý gì đâu."
Nét mặt của Tần Dịch thoáng dịu đi, giải thích: "Chỉ là xã giao ngày lễ, con gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho người quen."
Giang Đan Quỳnh hỏi: "Có quan tâm cấp dưới hay chưa?"
Tần Dịch gật gật đầu, nói: "Tất nhiên rồi ạ."
Giang Đan Quỳnh thoáng giật khẽ trong lòng, mặt ngoài lại nói: "Phát lì xì nhiều chứ."
Tần Dịch thuận miệng đồng ý.
Giang Đan Quỳnh lại hỏi: "Đã phát cho thư ký Diệp chưa?"
Tần Dịch nói: "Phát rồi, bao cái lớn."
Giang Đan Quỳnh không giải thích được tâm tình hiện tại là thế nào, ngón tay nhéo vải dệt mềm mại đến biến hình.
Tần Dịch không có phát hiện, giọng nói hiếm khi lại ôn hòa, nói: "Năm mới vui vẻ ạ."
Giang Đan Quỳnh rốt cuộc vẫn là cười, vỗ vỗ cánh tay Tần Dịch: "Năm mới vui vẻ."
Tần Dịch cùng mẹ bước đi trên hành lang, mặt thảm dưới chân giảm đi tiếng ồn, xung quanh một mảnh lặng ngắt như tờ, ngoại trừ ở một góc nào đó trong nhà trang trí vật dụng mừng năm mới ra thì chẳng hề có không khí của ngày Tết gì cả.
Không náo nhiệt bằng bên chỗ Diệp Thu Đồng.
Giang Đan Quỳnh vừa đi, vừa nghiêng đầu nhìn Tần Dịch, thấp giọng nói: "Vẫn nên nói với bố con một tiếng chúc mừng năm mới."
Tần Dịch trả lời: "Vâng."
Ăn Tết mấy ngày này, Diệp Thu Đồng không ngừng tham gia đủ loại xã giao, nào là chúc Tết, thăm người thân, liên hoan bạn bè, một ngày cũng không được rảnh, bận bịu như đang đi làm vậy.
Hiện tại, tiền lương của Diệp Thu Đồng cao hơn so với đám bạn cùng lứa tuổi nhiều, lúc gặp mặt liên hoan cũng ra tay rộng rãi, nghĩ Tết nhất lễ lộc phải để bố mẹ được nở mày nở mặt.
Diệp Nghiên Lệ ngoài miệng bảo đừng lãng phí tiền bạc, nhưng trong lòng lại rất vui mừng, không ngừng khen sếp của Diệp Thu Đồng hào phóng, trả tiền lương cao như vậy.
Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, đây là do cậu mỗi ngày nghe Tần Dịch âm dương quái khí mà đổi lấy, nghĩ xong, cậu lại nói cho Diệp Nghiên Lệ biết một chuyện khác.
Diễn viên Giang Đan Quỳnh mà Diệp Nghiên Lệ yêu thích nhiều năm, là mẹ của sếp cậu.
Diệp Nghiên Lệ ngây ngẩn cả người.
Diệp Thu Đồng lấy ra ảnh chụp chung của cậu với Giang nữ sĩ cho mẹ xem, Diệp Nghiên Lệ cực kỳ kích động, mãnh liệt yêu cầu con trai sắp xếp cơ hội để bà cũng được chụp ảnh chung.
Diệp Thu Đồng rất là khó xử, đưa chữ ký của Giang nữ sĩ cho Diệp Nghiên Lệ để thoả chút nỗi lòng.
Diệp Nghiên Lệ nhận lấy chữ ký, thấm thía nói một câu: "Con cần phải tạo quan hệ tốt với sếp của con, tranh thủ giao tiếp với mẹ của cậu ấy nhiều chút."
Sự nghiệp của Diệp Thu Đồng lại có thêm mục tiêu mới.
Diệp Nghiên Lệ lại nghĩ tới cái gì, hỏi: "Nếu vậy, có phải sếp của con trông đẹp trai lắm, đúng không?" Dù sao cũng là con trai của minh tinh.
Diệp Thu Đồng trợn tròn mắt nói dối: "Hắn theo ba, bị hói đầu ạ."
Diệp Nghiên Lệ có chút hoang mang, lần trước còn bảo sếp trẻ tuổi, sao mới chừng đấy tuổi đã bị hói đầu rồi.
Lại còn gọi điện thoại với sếp hói đầu lâu như vậy nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!