Giang Đan Quỳnh ngẩn người, nói: "Bây giờ vung gậy đánh uyên ương có giá cao đến vậy sao?"
Tần Dịch xụ mặt nói: "Giới giải trí của mẹ trốn thuế, lậu thuế đều lấy trăm triệu làm đơn vị, một ngàn vạn chỉ đủ đuổi ăn mày thôi."
Giang Đan Quỳnh ảm đạm, nói: "Mẹ già rồi, theo không kịp thời đại."
Bà cũng biết này đó chỉ là đùa giỡn, không nhịn được lại nói: "Dù sao thì con phải để tâm đến chuyện này chứ, chỉ làm sự nghiệp thì có ích gì, cuối cùng ngay cả một người ở bên cạnh cũng không có."
Tần Dịch lộ ra nét mặt uể oải, nói: "Con tự biết chừng mực."
Giang Đan Quỳnh hơi điều chỉnh dáng ngồi, nói một câu thấm thía: "Mẹ biết con không có cách nào tiếp thu quan hệ thân mật với người khác, nhưng con không thử thì sao mà biết được, nói không chừng sẽ có một người, có thể vô điều kiện mà quan tâm đến con, chấp nhận mọi thứ về con, con cũng nguyện ý chăm sóc cô ấy, ở bên cạnh cô ấy."
Cảnh tượng mà Giang Đan Quỳnh nữ sĩ miêu tả làm Tần Dịch cảm thấy không thoải mái, hắn không thích bị người khác xâm lấn không gian của mình.
Giang Đan Quỳnh nhìn Tần Dịch nhíu chặt mày, cẩn thận hỏi: "Nếu không lại đi xem bác sĩ tâm lý?"
Tần Dịch ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mẹ mình.
Ánh mắt của hắn làm người khác phải hãi hùng khiếp vía, Giang Đan Quỳnh liền nói sang chuyện khác: "Công ty sắp mở cuộc họp thường niên phải không, nghe nói có cho mời không ít minh tinh, sao không để cho mẹ một vị trí chứ."
Tần Dịch dằn lại cảm giác bực bội và bạo nộ dưới đáy lòng, bình tĩnh đáp: "Cho mẹ làm khách quý rút thăm trúng thưởng."
"Này còn tạm được." Giang Đan Quỳnh thấy nên nói cũng đã nói, bà hiểu con trai bà, nếu nói tiếp thì chỉ có tác dụng ngược, bà đứng lên: "Cũng không cần chờ tới Tết mới về, có rảnh thì nhớ thường xuyên về nhà."
Bà không nhịn được lại nói thêm một câu: "Tần Khải Phàm về nhà còn chuyên cần hơn cả con."
"Con biết rồi." Tần Dịch có lệ đáp lại.
Diệp Thu Đồng còn đang chờ đồng hồ báo thức vang lên, nhưng không ngờ chưa tới hai mươi phút, Giang Đan Quỳnh đã từ trong văn phòng đi ra.
Diệp Thu Đồng vội vàng đứng lên, hô: "Phu nhân, Tần tổng."
Giang Đan Quỳnh cười tủm tỉm nhìn cậu, nói: "A Dịch tìm thư ký nào cũng thông minh cả, tôi đi trước, cậu giúp đỡ A Dịch ở chuyện công việc nhiều vào nhé."
Diệp Thu Đồng gật đầu: "Tất nhiên rồi ạ."
Giang Đan Quỳnh quay đầu lại nói với Tần Dịch: "Đừng liều mạng bóc lột cấp dưới đấy."
Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, Giang nữ sĩ thật tốt, cậu nghẹn nửa ngày, rốt cuộc vẫn là thốt ra một câu: "Chờ mong tác phẩm mới của ngài ạ, phu nhân."
Giang Đan Quỳnh nhìn ánh mắt nóng bỏng của cậu, hiểu rõ: "Có muốn chữ ký không?"
Hai mắt Diệp Thu Đồng sáng rực lên, ấp úng hỏi: "Có thể chụp ảnh chung không ạ?"
Tần Dịch đứng bên cạnh: "……"
Diệp Thu Đồng không những được chụp ảnh chung với nữ diễn viên mà cậu xem phim từ nhỏ tới lớn mà còn xin được chữ ký, lòng thầm nghĩ về quê ăn Tết là có thể khoe với mẹ cậu.
Rốt cuộc, mẹ cậu cũng là fan điện ảnh của Giang Đan Quỳnh.
Giang Đan Quỳnh móc ra một bộ kính râm mang lên mặt, dẫm lên giày cao gót nghênh ngang mà đi.
Diệp Thu Đồng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn theo Giang nữ sĩ rời đi, đúng lúc này, đồng hồ báo thức mà cậu cài đặt lại vang lên.
Diệp Thu Đồng tắt đi đồng hồ báo thức, nghe thấy Tần Dịch nói: "Mua cho Giang nữ sĩ cái túi xách đưa qua đi."
Diệp Thu Đồng lĩnh mệnh: "Vâng, Tần tổng." Hiện tại, cậu đã quen tay hay việc về chuyện đặt mua hàng xa xỉ rồi.
Cậu rất muốn hỏi tổng tài, có một người mẹ là minh tinh thì có cảm giác gì, nhớ năm đó lúc Giang Đan Quỳnh còn trẻ có thể nói diễn viên quốc dân, nổi tiếng đến mức không ai là không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!