Diệp Thu Đồng cạn lời, nói cho Ngô Nhược Dao biết hiện thực tàn khốc: "Hắn là cấp trên của tớ, là lãnh đạo, là ông chủ, cậu sẽ yêu đương với cấp trên của cậu sao?"
Ngô Nhược Dao chỉ tưởng tượng thôi đã muốn rùng mình, thật là đáng sợ.
Cô tiếc nuối mà thở dài: "Tiếc quá, người vừa soái vừa khí phách như thế, vậy mà lại là nhà tư bản trời sinh đã mang lập trường khác biệt với chúng ta." Hiểu thì hiểu đấy, nhưng Ngô Nhược Dao vẫn chưa chịu buông tay: "Tuy nhà tư bản đáng ghét thật, nhưng vị cấp trên này của cậu cũng đủ nghĩa khí nha, chủ động giúp cậu giải vây."
Về điểm này, Diệp Thu Đồng cũng đồng ý: "Đúng thật, con người hắn khá tốt." Ngoại trừ miệng độc, lông rùa lại còn vô tình bóc lột cậu ra thì, cơ bản là không còn khuyết điểm gì khác.
…… Có lẽ đi.
Ngô Nhược Dao nói: "Nhưng mà ở trước mặt Nhan Phái với gã bạn trai cũ cặn bã của cậu, cậu vẫn nên tiếp tục giả bộ, đừng để bọn họ phát hiện." Cô lo lắng bổ sung thêm: "Gia thế của Nhan Phái không thấp, cậu ta cho rằng cấp trên của cậu là người yêu của cậu nên mới khiêm tốn lại một chút, nếu không cậu ta sẽ nghĩ cách trả thù cậu đấy."
Trải qua khoảng thời gian nằm vùng này, Ngô Nhược Dao càng hiểu rõ về tính cách của Nhan Phái, Nhan Phái chính là kẻ ái mộ hư vinh, dù là Tạ Phi Triết hay là Diệp Thu Đồng, cậu ta đều xem như trò chơi mà đùa bỡn, hiện tại cậu ta chịu thiệt ở chỗ Diệp Thu Đồng, nếu không có cấp trên của Diệp Thu Đồng ra mặt, Nhan Phái rất có thể đã nổi điên.
Diệp Thu Đồng nói: "Tớ biết rồi, sau này tớ sẽ không có bất kỳ điều gì liên quan đến bọn họ nữa."
Cuộc sống của cậu và hai người kia vốn dĩ cũng không có gì liên quan, sau này ra cửa sẽ nhớ xem hoàng lịch trước, thành phố lớn như vậy, hẳn là sẽ không gặp lại nhau.
Diệp Thu Đồng lại dặn dò Ngô Nhược Dao vài câu, dặn cô phải tự mình cẩn thận, dù sao thì công việc của cô cũng cách gần Nhan Phái, sau đó liền cúp máy.
Mãi đến một giây cuối cùng, Ngô Nhược Dao vẫn còn không cam lòng mà nói thầm: "Bá tổng kiều thê trong tiểu thuyết quả nhiên là giả."
Diệp Thu Đồng: "……"
Hôm sau là cuối tuần, Diệp Thu Đồng nghỉ ngơi dọn dẹp một chút, thứ hai đi làm hãy còn thấp thỏm.
Bởi vì cậu không dám chắc, không biết có khi nào tổng tài luẩn quẩn trong lòng, cảm thấy chính mình hu tôn hàng quý, rồi xả giận lên người cậu, bắt cậu làm một đống việc hay không.
Kết quả, cậu chỉ suy nghĩ nhiều.
Lần này, Tần Dịch không có gì khác so với ngày thường, dạo này chỉ ngâm mình trong công việc, Diệp Thu Đồng đi theo sửa sang lại văn kiện, tiếp đãi khách đến thăm, bận bận rộn rộn liền thả lỏng trở lại.
Không thể không nói, Tần Dịch thật sự đặt công việc và chuyện kiếm tiền lên hàng đầu.
Lúc trước, tổng tài bắt cậu tăng ca cậu cũng không oán trách một câu, một nguyên nhân trong đó là, chính bản thân Tần Dịch còn cần mẫn hơn so với người khác.
Thời Duệ đang phát triển không ngừng, không thể không kể đến công sức của Tần Dịch.
Diệp Thu Đồng vừa cảm khái, vừa pha trà cho Tần Dịch, pha xong lại mang đến bàn của tổng tài.
Tần Dịch đang xem máy tính, mắt nhìn thẳng, cầm lấy tách trà uống một ngụm, sau đó quay đầu, nhìn về phía Diệp Thu Đồng, nói: "Bỏ thêm cái gì?"
Diệp Thu Đồng đứng ở một bên, nói: "Cuối năm trời lạnh lại bận rộn, tôi bỏ thêm một ít sâm lát ạ."
Tần Dịch làm người bắt bẻ, nhưng ngược lại không có quá nhiều yêu cầu đối với chủng loại ẩm thực, chỉ cần chất lượng tốt thì hắn đều uống, ngày thường thêm chút cẩu kỷ, mùa hè thêm chanh cũng không sao.
Tần Dịch vừa uống trà, vừa nói: "Nịnh nọt, đừng có làm mấy chuyện để nịnh bợ tôi."
Diệp Thu Đồng đã quen hắn âm dương quái khí, nói: "Giữ gìn sức khoẻ cho ngài, chính là giữ gìn tiền lương của chúng tôi ạ."
Tần Dịch không ham nghe câu này, từ trên bàn rút ra tờ giấy, ném tới trước mặt cậu, nói: "Cậu cố gắng làm việc, tạo ra hiệu ích cho công ty thì tôi mới có tiền để phát lương."
Diệp Thu Đồng: "……"
Diệp Thu Đồng đi vào văn phòng tổng tài vỗ mông ngựa, lúc ra ngoài lại nhận thêm công việc mới.
Cậu ngồi trên ghế xử lý văn kiện, suy nghĩ đến thái độ của tổng tài, phát hiện Tần Dịch vẫn là công tư phân minh, ở ngoài thì tùy ý chút, nhưng đến công ty thì hết thảy đều lấy công việc là chủ.
Sau những chuyện đó, Diệp Thu Đồng phát hiện chính mình không còn sợ Tần Dịch nữa, bởi vì cậu biết Tần Dịch là một người có nguyên tắc. Nhưng không sợ thì không sợ, về phương diện khác cậu cũng yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn, hy vọng có thể nhận được sự tán thành từ tổng tài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!