Diệp Thu Đồng nghi hoặc nhìn người nọ, hỏi: "Xin hỏi anh là?"
Nói vậy chính là thừa nhận thân phận của mình, người nọ thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Tôi tên là Nhạc Gia Hằng, là bạn của Ngô tiểu thư, cô ấy bảo tôi đến đây, nói muốn giới thiệu cho hai chúng ta làm quen."
Diệp Thu Đồng: "……"
Ngô Nhược Dao vẫn chưa từ bỏ chuyện làm bà mối, hơn nữa lại còn tiền trảm hậu tấu.
Diệp Thu Đồng không biết phải làm sao, bèn nói: "Cô ấy không nói cho tôi biết chuyện này."
Nhạc Gia Hằng không nghĩ tới lại như vậy, nói: "À, thật là đường đột quá." Hắn nhìn Diệp Thu Đồng, nở nụ cười: "Nhưng đây cũng xem như là có duyên, chúng ta kết bạn được chứ?"
Diệp Thu Đồng không trả lời lại, chỉ là hỏi: "Sao anh nhận ra được tôi."
Nhạc Gia Hằng cười đáp: "Cô ấy có cho tôi xem ảnh, lúc ấy tôi còn nghĩ là photoshop quá mức rồi, không nghĩ tới người thật thật sự đẹp như vậy."
Diệp Thu Đồng không biết là nên trách Ngô Nhược Dao tự ý đưa ảnh chụp của mình cho người khác, hay là nên trách người này quá ngay thẳng, cái gì cũng dám nói ra miệng.
Diệp Thu Đồng không muốn thể hiện cảm xúc ra mặt, chỉ hỏi: "Vậy Ngô Nhược Dao đâu?"
Nhạc Gia Hằng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Đúng lúc này, Diệp Thu Đồng nhận được tin nhắn của Ngô Nhược Dao, ý là cô ấy bị kẹt xe giữa đường, bảo cậu và Nhạc Gia Hằng gọi món ăn trước.
Diệp Thu Đồng cũng không biết cô bạn học cũ là nói thật hay là giả, có lẽ là cố ý đến muộn để bọn họ ở riêng chăng.
Sau đó, Ngô Nhược Dao gửi tới giới thiệu giản lược về Nhạc Gia Hằng, đại khái chính là thanh niên tài tuấn, vô cùng xuất sắc.
Diệp Thu Đồng không xem kỹ, phiền muộn cất lại điện thoại, nghĩ thương lượng với Nhạc Gia Hằng thử xem, nếu không thì đành vậy, kết quả vừa nhấc đầu liền nhìn thấy bó hoa kia được đưa đến trước mặt mình.
"Tặng cho cậu." Nhạc Gia Hằng cười tủm tỉm đưa bó hoa cho Diệp Thu Đồng.
Cẩm chướng phối với Forget Me Not, trông tươi tắn lại xinh đẹp, chỉ là có hơi đột ngột.
Diệp Thu Đồng bó tay thật sự, má ơi, người ở thời đại cũ còn không làm như vậy vào lần đầu tiên gặp mặt đâu.
Cậu thoáng né tránh, tìm cớ đáp lại: "Anh cầm hoa đi, tôi có chút dị ứng với phấn hoa."
Nhạc Gia Hằng giật mình, thu lại bó hoa, cười nói: "Vậy được rồi."
Nhạc Gia Hằng có vẻ ngoài đoan chính, quần áo nhã nhặn khéo léo, thoạt nhìn giống công tử nhà giàu, lúc này trong tay cầm bó hoa càng có vẻ nho nhã lịch sự, đối với Diệp Thu Đồng cũng rất khách sáo.
Lại nói, dù sao thì người ta cũng không làm gì sai, lập tức rời khỏi cũng không lễ phép, Diệp Thu Đồng ngẫm nghĩ, nói: "Ngô Nhược Dao bị kẹt xe trên đường, chúng ta vào trước đi."
Chờ Ngô Nhược Dao tới lại từ chối vậy.
Nhạc Gia Hằng lộ vẻ mặt vui mừng, nâng bước đi ở phía trước Diệp Thu Đồng, dẫn đường cho cậu.
Có lẽ là ngày thường đã quen hầu hạ tổng tài, đột nhiên có người đối đãi với cậu như vậy, Diệp Thu Đồng cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Dù sao thì cậu không phải phụ nữ, không cần phải như vậy.
Diệp Thu Đồng hít sâu một hơi, đi theo Nhạc Gia Hằng vào nhà hàng.
Diệp Thu Đồng đã đặt bàn sẵn, cậu và nhân viên phục vụ xác minh thông tin, sau đó cùng Nhạc Gia Hằng đi theo nhân viên phục vụ về phía bàn ăn.
Nhạc Gia Hằng thấy vậy, nói: "Hẳn là phải do tôi đặt chỗ trước."
Diệp Thu Đồng kiên nhẫn đáp: "Trước đó có nói là hôm nay tôi mời Ngô Nhược Dao ăn cơm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!