Lần này, Diệp Thu Đồng ngủ một giấc ngon lành, chỉ là sáng hôm sau rời giường, chuyện đầu tiên cậu làm chính là gọi nhân viên vệ sinh thu dọn trong ngoài lại một lần, bởi vì tổng tài ghét bỏ cậu ngủ qua.
Dù sao thì Diệp Thu Đồng đã hoàn thành nhiệm vụ mà Tần Dịch giao cho cậu, trong thời gian kế tiếp, Tần Dịch cũng không bóc lột cậu nữa.
Việc Tần Dịch bảo cậu làm tổng kết cũng có tác dụng "gõ tỉnh" những trợ lý khác, những người đó đều là kẻ tinh ranh, "ngửi" được hướng gió khác thường, gần đây đều tiết chế hơn, làm việc rất cẩn thận, sợ làm lỗi.
Chỉ là, cuối năm thật sự quá bận rộn, cho dù không nhận thêm nhiệm vụ khác thì cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi.
Gần đến cuối năm nên tụ hội cũng rất nhiều, Tần Dịch thường xuyên không ở công ty, Diệp Thu Đồng có đôi khi sẽ đi theo, có đôi khi ở lại công ty.
Ngoại trừ những việc này ra còn có buổi họp thường niên của công ty.
Vì Tần Dịch đã dặn dò, Diệp Thu Đồng liên hệ với Sa Mạn Toa, hỏi có gì cần giúp đỡ hay không.
Sa Mạn Toa lần đầu tiên tổ chức họp thường niên nhưng cũng rất tự tin, bảo Diệp Thu Đồng không cần lo lắng.
"Tôi đã thu xếp xong rồi, xin Tần tổng yên tâm." Sa Mạn Toa mặc áo khoác dạ cùng chân váy, ôm lấy cánh tay, mỉm cười nói với Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng cũng cười: "Không phải là tôi thay Tần tổng đến trông coi, là hắn thật sự bảo tôi đến giúp đỡ."
Sa Mạn Toa thoáng kinh ngạc: "Cuối năm là thời điểm bận rộn, bảo cậu đến chỗ tôi, đại tài tiểu dụng rồi đấy."
Diệp Thu Đồng khiêm tốn vài câu, nói với Sa Mạn Toa: "Đây là Tần tổng cho tôi một viên kẹo, bảo tôi nghỉ ngơi."
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng Sa Mạn Toa cũng không ngốc: "Vậy cậu giúp tôi kiểm tra xem, xem thử vật tư chuẩn bị cho lãnh đạo cao tầng đã đầy đủ hay chưa."
Nếu Tần Dịch đã muốn cho Diệp Thu Đồng nghỉ ngơi, Sa Mạn Toa cũng chỉ tùy ý giao cho cậu chút nhiệm vụ, Diệp Thu Đồng biết ơn, cười nói: "Cảm ơn chị Toa Toa."
Hai người lại hàn huyên một hồi, Diệp Thu Đồng rất muốn biết lúc Sa Mạn Toa làm thư ký, Tần Dịch có phải cũng đối xử với cô ấy khắc nghiệt như vậy không.
Nhưng vấn đề này khẳng định không thể hỏi trực tiếp, Diệp Thu Đồng quanh co lòng vòng nói một hồi, Sa Mạn Toa rốt cuộc hiểu ý cậu.
Sa Mạn Toa cười nói: "Tôi nói với cậu rồi, Tần tổng chỉ có ở trước mặt người một nhà mới như vậy thôi, quen là tốt rồi."
Giống như đã trả lời nhưng cũng giống như vẫn chưa trả lời, không hổ là thư ký mà Tần Dịch tôi luyện ra.
Không biết sau này chính mình có bị biến thành như vậy hay không, Diệp Thu Đồng cảm khái trong lòng, mặt ngoài lại nói: "Về sau còn phải học tập chị Toa Toa nhiều hơn."
Hàn huyên xong, mọi người đều có công việc của mình, Diệp Thu Đồng không muốn kéo dài thời gian của Sa Mạn Toa, vừa đứng lên chuẩn bị chào tạm biệt, Sa Mạn Toa lại gọi cậu lại.
"Lại nói, tôi có cái ý tưởng." Cô khẽ nâng khoé môi, cười tủm tỉm đánh giá Diệp Thu Đồng, trong ánh mắt như có suy tính.
Diệp Thu Đồng cẩn thận hỏi lại: "Chuyện gì ạ?"
Sa Mạn Toa nói: "Không bằng cậu lên sân khấu biểu diễn, thế nào?"
Diệp Thu Đồng sửng sốt.
Họp thường niên tất nhiên phải có biểu diễn, Thời Duệ không thiếu tiền nên sẽ mời minh tinh trong giới giải trí đến, nhưng vẫn phải có tiết mục của "người một nhà".
Thời Duệ là công ty lớn, nhân viên đều là ngọa hổ tàng long, biểu diễn trong buổi họp thường niên mỗi năm cũng chẳng kém dân chuyên nghiệp.
Sa Mạn Toa nhìn Diệp Thu Đồng, càng nhìn càng thấy vừa lòng, nói: "Thư ký Diệp lớn lên soái như vậy, không lên sân khấu thì thật lãng phí."
Diệp Thu Đồng chỉ từng lên đài góp đủ số để hợp xướng lúc còn ở bộ QLHC, cậu vội vàng nói: "Vẫn là thôi, tôi đi lên chỉ làm trò cười thôi."
"Không quan trọng, chỉ cần mặt đẹp là được." Sa Mạn Toa cười lên trông có chút nhộn nhạo, rõ ràng là không có lòng tốt.
Diệp Thu Đồng ngược lại rất tự tin với gương mặt của mình, nói: "Lên sân khấu cũng không biết diễn cái gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!