Chương 26: (Vô Đề)

Diệp Thu Đồng mơ mơ màng màng bị đánh thức trong lúc ngủ, phát hiện chính mình bị quấn trong một tấm thảm, phản ứng đầu tiên chính là bản thân xuyên không.

Cậu thất kinh hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy Tần dịch, lúc này mới ý thức được chính mình còn đang ở hiện thực.

Cậu và Tần Dịch, bốn mắt nhìn nhau.

Tần Dịch thấy Diệp Thu Đồng đã tỉnh, nheo đôi mắt lại, chợt buông tay, cả thảm lẫn Diệp Thu Đồng liền đột nhiên rơi xuống.

"Đừng giết người!" Cả người Diệp Thu Đồng cuộn ở trong thảm không thể động đậy, cảm giác không trọng lực đột nhiên xảy ra làm cậu sợ hãi, ngay cả bản thân nói cái gì cũng không biết. 

Tần Dịch xụ mặt, hai tay lại nhấc lấy thảm, thả Diệp Thu Đồng xuống đất rồi buông tay ra, thảm rơi xuống, hắn nói: "Tỉnh thì dậy."

Diệp Thu Đồng chạm lưng xuống đất, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, cậu lập tức ngồi dậy khỏi mặt đất, ngạc nhiên lại khó hiểu mà nhìn về phía Tần dịch: "Tần tổng, sao ngài lại đến đây?"

Cậu vốn định ở lại công ty tăng ca, muốn làm cho xong việc còn đang dở, nhưng cậu thật sự mệt mỏi quá, màn hình máy tính trước mắt càng ngày càng mơ hồ, sau đó cậu ngủ mất rồi.

Ngủ thì ngủ thôi, cùng lắm thì sáng mai dậy tiếp tục làm việc.

Nhưng lại không ngờ rằng, Diệp Thu Đồng vừa tỉnh lại lại phát hiện chính mình giống như một con cá mặn bị Tần Dịch dùng thảm đóng gói xách đi, một màn này làm cậu thật sự khó mà tưởng tượng, cũng làm cậu kinh hồn táng đảm.

Câu nghi ngờ mà quan sát khoảng cách từ chỗ ngồi đến chỗ cậu đang đứng, chậm nửa giây mới hiểu được tổng tài muốn làm gì.

Tần Dịch là muốn mang cậu vào phòng nghỉ.

Diệp Thu Đồng sợ hết hồn.

Lần trước say rượu, tổng tài cũng là dùng thảm như bọc cá mặn để mang cậu vào phòng nghỉ sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Thu Đồng cũng không biết nên nói gì.

Là khen tổng tài có lực tay tốt, hay là cảm ơn tổng tài đã săn sóc cho cậu ngủ giường, hoặc là ca ngợi tổng tài thông minh, rõ ràng có thói ở sạch không muốn chạm vào cậu, lại nghĩ ra được một chiêu hay ho như vậy.

Diệp Thu Đồng xấu hổ muốn chết, cố tình Tần Dịch vẫn giữ được bình tĩnh, thậm chí còn đưa tay sửa sang lại cổ áo, nói: "Nếu không còn chuyện gì thì cậu về đi."

Diệp Thu Đồng giật mình, hỏi lại Tần dịch: "Tần tổng, ngài còn chuyện gì sao ạ?"

Tần Dịch cũng khựng lại.

Hắn vốn dĩ chỉ muốn xem thử cậu thư ký còn ở công ty hay không, hiện giờ không xuống bậc thang được, chỉ có thể nói: "Tôi đợi thêm lát nữa."

Đã trễ như vậy nhưng tổng tài vẫn chưa về, Diệp Thu Đồng cũng không dám đi, liền nói: "Vậy tôi cũng ở lại." Cậu chỉ vào máy tính: "Tôi còn một chút nữa là hoàn thành ạ."

Tần Dịch biết cậu đang hoàn thành nhiệm vụ mà mình giao cho, dù sao hiện tại cả hai đều tỉnh táo, cũng không muốn rời đi, vì thế nói: "Làm xong rồi giao cho tôi xem."

"Vâng, Tần tổng." 

Qua nửa tiếng, Diệp Thu Đồng cầm phần báo cáo đã đóng dấu xong, đi vào văn phòng của Tần Dịch.

Hiện tại đã qua 12 giờ, bóng đêm nồng đậm, bên trong văn phòng tổng tài lại sáng đèn rực rỡ, càng làm nổi bật thế giới hắc ám bên ngoài cửa sổ. 

Tần Dịch ngồi ở nơi đó, cầm phần báo cáo cẩn thận xem xét. 

Ở bên cạnh tổng tài lâu rồi, cậu cũng có thể hiểu biết thái độ của tổng tài, ví dụ như phần tổng kết mà cậu giao ra lần trước, tổng tài rất là khinh thường, không muốn liếc mắt, nhưng phần báo cáo lần này, Tần Dịch lại cực kỳ coi trọng. 

Tần Dịch vừa xem, vừa nêu ra vấn đề: "Cậu đi tìm Lâm Mặc, hắn nói gì với cậu." 

Lâm Mặc chính là anh Lâm chủ nhiệm văn phòng, Diệp Thu Đồng cũng không có trả lời ngay. 

Tần Dịch bớt thời giờ nâng mí mắt, nhìn Diệp Thu Đồng, ra lệnh cho cậu: "Nói thật." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!