Diệp Thu Đồng vừa dứt lời, trong nháy mắt, mọi thanh âm đều tĩnh lặng.
Ngay lúc đó, Diệp Thu Đồng nhớ tới một câu ca từ.
Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh.
Bốn người, hai đôi nắm tay, đối diện nhau, vẻ mặt mỗi người bất đồng.
Vẻ mặt Tạ Phi Triết như bừng tỉnh nhận ra, hắn bảo sao gã tổng tài này giống như có địch ý với hắn, hoá ra đã sớm có quan hệ với Diệp Thu Đồng.
Hắn quá mức kinh ngạc nên quên cả việc Diệp Thu Đồng mắng hắn rác rưởi lúc nãy.
Nhan Phái thì lại là ngơ ngẩn, nước mắt cũng quên rơi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ người đàn ông mà Diệp Thu Đồng đang khoác tay là ai, tại sao lại trông vừa có tiền lại còn soái như vậy?
Tần Dịch chậm rãi thu hồi dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu, trong tích tắc suy luận ra mọi chuyện, liền xụ mặt, không có biểu tình.
Lời đã thốt ra khỏi miệng, Diệp Thu Đồng bấy giờ chợt nhận ra chính mình đã làm gì, linh hồn hoá đá mà khoác tay Tần Dịch, không dám động đậy.
Có phải cậu nên buông tổng tài ra không, nhưng nếu buông ra liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ……
Diệp Thu Đồng lại nhớ đến một chuyện khác, Tần Dịch là có thói ở sạch, ghét nhất là bị người khác chạm vào hắn.
Cậu máy móc xoay cổ, rũ mắt nhìn vào nơi hai người tiếp xúc, cánh tay cậu vòng qua cánh tay của Tần Dịch, nắm chặt lấy vải áo của Tần Dịch, có thể cảm nhận được cơ bắp cường kiện bên dưới lòng bàn tay.
Diệp Thu Đồng yên lặng tính toán giá cả của bộ quần áo này của Tần Dịch.
Một năm này làm không công rồi.
Nhưng quái hơn là, tổng tài lại không đẩy cậu ra.
Diệp Thu Đồng ngẩng đầu, đúng lúc Tần Dịch cũng quay đầu, hai người nhìn nhau, Diệp Thu Đồng từ ánh mắt lạnh lẽo của Tần Dịch đọc hiểu một câu.
Cậuchết chắc rồi.
Diệp Thu Đồng: "……"
Cũng may, Tạ Phi Triết trước hết lấy lại tinh thần, nói với Nhan Phái: "Chúng ta đi thôi."
Nhan Phái vội vàng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người lướt qua Diệp Thu Đồng và Tần Dịch, đi về phía nhà chính, lúc đi lướt qua nhau, Nhan Phái còn không quên chân thành mà nói với Diệp Thu Đồng: "Chúc phúc cho anh, bạn trai của anh soái lắm."
Diệp Thu Đồng: "……"
Đi nhanh đi, đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa.
Nhan Phái và Tạ Phi Triết dọc theo hành lang thuỷ tinh dần dần đi xa, Diệp Thu Đồng với Tần Dịch thì lại tay trong tay đứng đó.
Tần Dịch lạnh lùng hỏi: "Buông ra chưa?"
Diệp Thu Đồng không có lập tức buông ra, mà là khẩn cầu nhìn Tần Dịch, nói: "Tần tổng, ngài nghe tôi giải thích."
Tần Dịch ra tối hậu thư: "Buông ra."
Diệp Thu Đồng run rẩy dời đi cánh tay của mình, Tần Dịch vừa thoát khỏi cậu, lập tức xoay người trở về.
Diệp Thu Đồng bị hù chết, Tạ Phi Triết với Nhan Phái vừa mới tiến vào, vậy chẳng phải lại chạm mặt nhau sao.
Nhưng Diệp Thu Đồng không dám ngăn trở Tần Dịch, chỉ có thể bước nhanh theo sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!