Chương 24: (Vô Đề)

Chủ tịch tập đoàn ở ngay trước mặt, dù thế nào thì cũng phải đi qua chào hỏi, Diệp Thu Đồng hồi hộp lại thấp thỏm bước đến chào đón, hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt với chủ tịch. 

Tần Bang Ngôn ở trước mặt cấp dưới tương đối ôn hòa, nhìn Diệp Thu Đồng nói: "Cậu chính là tiểu Diệp nhỉ."

Chủ tịch lại biết về mình, Diệp Thu Đồng bối rối đến mức không thể nói tròn câu: "Đúng vậy, chủ tịch, tôi tên là Diệp Thu Đồng." 

"Đi theo A Dịch làm việc cho tốt nhé." Tần Bang Ngôn cổ vũ Diệp Thu Đồng một phen, sau đó đi sang chỗ khác để giao lưu với người cùng cấp với ông ta. 

Diệp Thu Đồng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn theo Tần Bang Ngôn, Tần Dịch ở bên cạnh ho khan một tiếng, lạnh lẽo nói: "Chưa gì đã vượt cấp vuốt mông ngựa rồi?" 

Diệp Thu Đồng vội vàng rũ mắt, nói với Tần Dịch: "Khẳng định là luôn lấy ngài làm trước, tôi chỉ là kính ngưỡng chủ tịch đã lâu." 

Tần Dịch "hừ" một tiếng.

Diệp Thu Đồng mơ hồ phát hiện quan hệ bố con giữa bọn họ cũng không thân thiết như trong tưởng tượng, cậu cũng có nghe nói một ít chuyện về Tần gia, lúc này lựa chọn không nói gì nhiều. 

Rượu quá ba lượt, không khí buổi tiệc cũng thong thả hơn, Tần Dịch nhìn quanh đại sảnh, đột nhiên xoay đầu nói với Diệp Thu Đồng: "Tôi đi ra ngoài một chút." 

Hoàng Đế muốn đi ra ngoài hít thở, Diệp Thu Đồng tự nhiên cũng phải đi theo, liền nói: "Tôi bồi ngài, Tần tổng."

Hai người vai sát vai từ bên hông đại sảnh đi đến đình viện trong dinh thự. 

Mùa đông ở N thành rét lạnh khắc nghiệt, nhưng vẫn có không ít người đã tản bộ trong sân, chủ nhân của tòa nhà cũng rất tri kỷ mà dựng lên một hành lang thuỷ tinh khép kín, vừa có thể chắn gió, lại có thể ngắm cảnh. 

Theo những gì Diệp Thu Đồng nhìn thấy, người tới nơi này đại đa số đều là có đôi có cặp, đến phiên đôi cấp trên cấp dưới như bọn họ thì lại trở nên đặc biệt kỳ quái. 

Tần Dịch vẫn luôn không nói chuyện, dọc theo hành lang dài đi tới, trong đình viện, cây thường xuân được treo đèn màu bạc, lấp lánh lộng lẫy, thoáng có chút ý cảnh của đông phong dạ phóng hoa thiên thụ*. *câu thơ trong bài thơ Thanh Ngọc Án – Nguyên Tịch của Tân Khí Tật

Diệp Thu Đồng lại có thể nhận ra tâm tình của tổng tài không tốt, hẳn là vì sau khi gặp được Tần Bang Ngôn. 

Hào môn quả nhiên nhiều ân oán.

Diệp Thu Đồng không biết chuyện riêng giữa họ, không có cách nào an ủi, chỉ có thể yên lặng bồi Tần Dịch tản bộ. 

Đi được một đoạn, Tần Dịch hỏi: "Lần này đến N thành có thu hoạch gì?"

Diệp Thu Đồng trong lòng nhảy dựng, bây giờ phải trình bày báo cáo tổng kết sao, cậu đưa ra một câu trả lời chung chung: "Đến N thành nhìn nhiều thấy nhiều, tăng thêm kiến thức, tôi phát hiện bản thân cho dù là trình độ nghiệp vụ hay năng lực giải quyết vấn đề đều có rất nhiều không gian để phát triển, sau khi trở về nhất định sẽ tiếp tục cố gắng ạ." 

Tần Dịch liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Có phải cậu học thuộc lòng câu nói thường dùng để tổng kết cuối năm đúng không?" 

Diệp Thu Đồng: "……"

Có một vị cấp trên am hiểu âm dương quái khí, thật sự quá khó khăn. 

Nếu đã vậy thì, Diệp Thu Đồng dứt khoát nói thật: "Tôi là nói thật, càng kiến thức đến thế giới rộng lớn này, tôi càng ý thức được bản thân thật nhỏ bé, thật sự rất biết ơn Tần tổng đã cho tôi cơ hội, để tôi có thể đến đây." 

Thân phận của cậu không đủ, ở tại buổi tiệc này cũng chỉ có thể làm kẻ râu ria, nhưng như vậy cũng đủ rồi, cũng đủ để cậu nhìn đến tương lai rộng lớn. 

Tần Dịch hỏi cậu: "Cậu biết tại sao tôi lại điều cậu làm thư ký không?"

Diệp Thu Đồng vốn chỉ là một viên chức nhỏ ở bộ Quản Lý Hành Chính, cho dù là kinh nghiệm hay năng lực đều không phải đứng đầu, nhưng lại được phá cách đề bạt vào vị trí của Sa Mạn Toa. 

Diệp Thu Đồng thành thật trả lời: "Không biết ạ." Cũng không thể bởi vì nhan sắc chứ. 

Tần Dịch nói: "Bởi vì cậu ngốc."

Diệp Thu Đồng: "……"

Đừng có ép tôi mắng thầm anh đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!