Diệp Thu Đồng xấu hổ muốn chết, vừa rồi còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà ở trong lòng nói chính mình là nam tử hán, hiện tại nước mắt lại muốn tuôn rơi.
Tần Dịch thấy cậu mặt đỏ tai hồng, hai mắt mờ sương, hoảng hốt có loại ảo giác chính mình đang cường đoạt dân nữ, theo bản năng buông cậu ra.
Diệp Thu Đồng xoay người muốn chạy, Tần Dịch liền gọi cậu: "Quay lại."
Diệp Thu Đồng rốt cuộc không dám làm trái lời tổng tài, cúi đầu đứng lại.
Tần Dịch thật sự cạn lời, hung dữ nói: "Có lúc thật sự muốn bổ đầu cậu ra xem thử bên trong có cái gì."
Vừa rồi Tần Dịch bắt lấy cánh tay của Diệp Thu Đồng, có chút không được tự nhiên, ngẫm lại cũng không phải không thể chịu đựng được, khẽ hắng giọng, nói: "Đừng có lằng nhằng, đi lên lầu với tôi."
Diệp Thu Đồng ở trong lòng thiên nhân giao chiến.
Cậu muốn đi dự tiệc sinh nhật của Chu tiên sinh, nhưng lại không muốn mặc váy, mắt thấy Tần Dịch càng ngày càng mất kiên nhẫn, cậu ngượng ngùng xoắn xít mà đuổi kịp.
Tần Dịch mang theo Diệp Thu Đồng trực tiếp đi đến quầy chuyên doanh hàng xa xỉ, vừa đi vừa nói: "Không kịp đặt may, mua đại một bộ chắp vá đi."
Hắn nhìn lướt qua quần áo của Diệp Thu Đồng, ghét bỏ nói: "Ai bảo cậu cứ ăn mặc keo kiệt như vậy."
Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, cậu đã dựa theo yêu cầu của tổng tài để mua quần áo cho bản thân rồi, bây giờ còn ghét bỏ…… chẳng lẽ phải mặc váy mới được sao, hu hu hu.
Diệp Thu Đồng mang theo tâm tình tráng sĩ đoạn cổ tay đi theo Tần Dịch bước vào một cửa hàng, quyết định vẫn là phải nói rõ với tổng tài, tuy tổng tài mang cậu đi dự tiệc cậu rất là cảm kích, nhưng cậu thật sự không thể tiếp thu việc mặc váy trước công chúng được.
Kết quả, Diệp Thu Đồng vừa ngẩng đầu, phát hiện đây là cửa hàng bán đồ nam.
Nhân viên bán hàng bước tới chào đón, thân thiết mà cung cấp phục vụ, Tần Dịch chỉ vào Diệp Thu Đồng, nói với nhân viên: "Chọn cho cậu ta một bộ quần áo vừa người."
Diệp Thu Đồng chớp chớp mắt.
Nhân viên nhanh chóng mang tới danh mục trang phục, Tần Dịch thấy Diệp Thu Đồng còn đang ngẩn người, liền tự mình làm chủ chọn vài bộ, thúc giục nói: "Nhanh đi thử đi."
Diệp Thu Đồng vẫn như lọt vào trong sương mù, ngơ ngác hỏi lại: "Không cần mặc váy sao?"
Tần Dịch hỏi lại: "Cậu muốn mặc sao?"
Diệp Thu Đồng điên cuồng lắc đầu, chạy nhanh đi thử quần áo.
Lúc đứng trong phòng thử đồ, Diệp Thu Đồng mới phản ứng lại, ngay từ đầu tổng tài cũng không có bảo cậu phải mặc đồ nữ, lần trước hù doạ cậu cũng chỉ là nói giỡn thôi.
Diệp Thu Đồng lập tức cảm thấy chính mình ngốc muốn chết.
Cậu ngượng ngùng cọ tới cọ lui, đỏ mặt thay quần áo, đi ra ngoài.
Tần Dịch ngồi trên ghế sô pha trong cửa hàng, vừa bực mình vừa buồn cười, cậu thư ký này rốt cuộc nghĩ gì vậy, vậy mà lại xem lời nói đùa của hắn thành thật sự.
Tần Dịch không tự chủ được mà lại lần nữa não bổ hình ảnh Diệp Thu Đồng mặc đồ nữ, Diệp Thu Đồng rất trắng, mặc màu đỏ hẳn là rất hợp.
Hắn giả vờ đứng đắn mà điều tiết dáng ngồi một chút, thoáng nâng mắt liền nhìn thấy người thanh niên tuấn tú đang đứng ở trước mặt hắn.
Tây trang màu xám phác hoạ ra dáng người của Diệp Thu Đồng, vì phối hợp với độ tuổi của Diệp Thu Đồng, Tần Dịch chọn kiểu dáng hoa văn chìm, dưới ánh sáng, đường nét hoa văn mơ hồ chuyển động tựa như chú chim muốn giương cánh bay cao, tinh xảo lại không mất sức sống.
Chân dài eo thon, ngoảnh đầu nhìn lại, đây là tiểu công tử kiêu ngạo nhà ai.
Tần Dịch nhìn Diệp Thu Đồng mà sửng sốt, mãi đến khi Diệp Thu Đồng bất an hỏi một câu: "Tần tổng, như vậy thích hợp không ạ?"
Diệp Thu Đồng vừa mở miệng, phong cách liền nát, lại biến thành cậu cấp dưới tất cung tất kính kia.
Tần Dịch dùng vẻ mặt phức tạp mà nhìn cậu một cái, nói: "Tôi chọn có thể sai sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!