Tô Lâm Á sửng sốt.
Diệp Thu Đồng nhịn cười, ai bảo cô nhận người khác là chị.
Tô Lâm Á nhanh chóng phản ứng lại, miễn cưỡng cười, nói: "Trong giới của chúng tôi đều xưng hô trưởng bối là chị." Cô ta tỏ vẻ nhu nhược nhìn Tần Dịch, đôi mắt ngập nước e lệ, ngượng ngùng: "Tôi cũng không phải cố ý tự tăng thêm bối phận, chiếm tiện nghi của anh."
Tần Dịch nói: "Không cần tự tiện nhận thân thích." Tiếp theo, hắn quay đầu nói với Diệp Thu Đồng: "Ngồi đi."
Lần này, đến phiên Diệp Thu Đồng sửng sốt, như vậy không tốt lắm đâu.
Dù sao cậu chỉ là cấp dưới, định hóng chuyện xong liền chuẩn bị rời đi, không ngờ Tần Dịch lại bảo cậu ngồi xuống.
Tô Lâm Á hiển nhiên cũng không muốn bị người khác quấy rầy, cũng chẳng thèm nhìn Diệp Thu Đồng, toàn bộ quá trình đều chỉ nhìn Tần Dịch, dịu dàng nói: "Chúng ta có thể hiểu biết nhau nhiều hơn."
Tần Dịch nói: "Tôi đã rất hiểu biết cô rồi."
Tô Lâm Á vừa lộ ra vẻ mặt vui sướng, lại nghe thấy Tần Dịch nói: "Chỉ bằng cô quẹt sạch doanh thu trong một ngày của một bộ môn chúng tôi, tôi đã rất hiểu biết về cô rồi."
Tô Lâm Á thay đổi sắc mặt, nói: "Tần tổng không phải là người keo kiệt đến vậy chứ."
Tần Dịch không trả lời cô ta, mà tiếp tục nói với Diệp Thu Đồng: "Bảo cậu ngồi xuống."
Diệp Thu Đồng chỉ có thể dọn ghế ra, Tần Dịch hỏi cậu: "Cậu làm gì?"
Diệp Thu Đồng vốn dĩ muốn ngồi phía sau Tần Dịch, nhưng Tần Dịch lại bảo cậu ngồi chung bàn.
Diệp Thu Đồng căng da đầu, vờ như không phát hiện Tô Lâm Á đang trộm trừng cậu.
Tần Dịch thấy Diệp Thu Đồng ngồi xong, lúc này mới nói với Tô Lâm Á: "Nghe nói cô là nghệ sĩ."
Tô Lâm Á mỉm cười, gật gật đầu: "Đúng vậy, mẹ của anh là tiền bối của tôi, chị ấy là một nghệ sĩ mà tôi rất tôn kính."
Từ đầu đến cuối, Tần Dịch không hề đưa mắt nhìn cô ta: "Nghệ sĩ thế hệ trước không dạy cho cô biết cái gì là đức nghệ song toàn sao?"
Nụ cười trên mặt Tô Lâm Á trở nên cứng đờ.
"Hoặc là nói, cô không học giỏi." Tần Dịch nói: "Phỏng chừng môn đạo đức hồi tiểu học cũng không nghiêm túc lắng nghe."
Tô Lâm Á rốt cuộc cười không nổi: "Không đến mức đó đi, còn không phải là quẹt thẻ của anh thôi sao, mất phong độ đến vậy à?"
Tần Dịch không muốn nói đến chuyện tiền bạc, mà là nói: "Nghe nói cô muốn dùng bữa với tôi."
Tô Lâm Á không hiểu, không phải bọn họ đã ở nhà hàng rồi sao, cô ta lộ ra vẻ mặt uỷ khuất, vừa đáng yêu vừa đáng thương, nói: "Vốn dĩ rất chờ mong, hiện tại lại có chút thất vọng rồi."
Tần Dịch gật gật đầu, nói: "Vậy cảm giác thất vọng của cô chắc chắn không nhiều bằng tôi, chỉ ngồi đối diện cô thôi, tôi đã hết muốn ăn rồi."
Tô Lâm Á nào có bị người khác nói thế bao giờ, bật người đứng dậy, mặt mày tái mét, chỉ vào Tần Dịch: "Anh dựa vào cái gì mắng tôi, anh có còn là đàn ông không thế?"
Đôi mắt Tần Dịch như hàn băng: "Tôi chỉ tôn trọng, tôn trọng người* của người khác." *hình như ý ảnh là cách làm người ấy.
Tô Lâm Á bị hắn vòng đến choáng váng: "Tôn trọng hay không tôn trọng cái gì, tôi lại chẳng đắc tội gì anh."
Tần Dịch nâng cằm lên, ý bảo Diệp Thu Đồng, nói: "Cô đắc tội cậu ấy."
Tô Lâm Á trừng to hai mắt.
Gia thế của cô ta không tệ, lúc ra mắt giới giải trí còn mang vốn vào đoàn để đóng phim thần tượng, lúc nào cũng được người khác nịnh bợ, chưa có ai dám nói chuyện với cô ta như vậy cả.
Tô Lâm Á tức giận đến run cả tay, chỉ vào Diệp Thu Đồng: "Không phải chỉ một cái thư ký thôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!