Diệp Thu Đồng ngơ ngác nhìn hành động của Tần Dịch, trong giây lát không kịp phản ứng lại.
Tần Dịch ném đồ xong, lập tức thoải mái ngay, lắc lắc tay, nói: "Không được giữ."
Bị tay của rác rưởi đụng tới thì cũng thành rác rưởi, cứ mặc tiếp ở trên người chỉ thấy cay đôi mắt.
Diệp Thu Đồng bấy giờ mới cảm thấy thấy thịt đau, nhìn áo khoác bị vo tròn nằm trong thùng rác, trong lòng run rẩy.
Lần trước, Tần Dịch ghét bỏ quần áo của cậu, cậu liền tốn số tiền lớn mua mấy bộ trang phục, lần này tới N thành chính là mặc quần áo mới mua, bây giờ lại bị Tần Dịch tùy tay ném đi.
A, là cảm giác đau lòng.
Diệp Thu Đồng hiểu ra, Tần Dịch đây là lên cơn ở sạch, không thích đồ bị Tạ Phi Triết chạm vào, dù sao thì Tần Dịch đã ra mặt giúp cậu, Diệp Thu Đồng cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống răng và máu, ép buộc chính mình không nhìn tới cái áo khoác chưa mặc được mấy lần kia.
"Còn thất thần làm gì, đi thôi." Tần Dịch nói.
"Vâng, Tần tổng." Diệp Thu Đồng ngẩng đầu, cũng không biết là phải đi đâu, cứ đi theo là được.
Hai người một trước một sau mà đi về phía phòng nghỉ.
Tuy Tần Dịch không ở lại khách sạn do ban tổ chức hội nghị sắp xếp, nhưng ở hội trường vẫn có phòng nghỉ của mình, qua giờ cơm trưa, hắn vốn nên đi nghỉ ngơi, nhưng không biết sao lại xuất hiện trước mặt Diệp Thu Đồng.
Tần Dịch mặc áo khoác đi về phía trước, chân bước như gió, hắn vốn đã cao, lúc bước đi vạt áo khoác cũng chuyển động theo, nếu lại ghép thêm mấy con bồ câu trắng bay bay ở bên cạnh nữa thì trông chẳng khác nào đại ca xã hội đen trong phim luôn.
Mà Diệp Thu Đồng thì chỉ còn lại cái áo sơmi, cậu nhắm mắt đi theo phía sau Tần Dịch.
Mặc dù nơi này có hệ thống sưởi ấm, nhưng trên hành lang vẫn có chút lạnh, Diệp Thu Đồng không dám rụt người lại mà giữ thẳng lưng, mặc kệ tay chân lạnh lẽo.
Đang đi tới, Tần Dịch lại đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng vội vàng dò hỏi: "Làm sao vậy, Tần tổng?"
Tần Dịch nói: "Cậu sợ lạnh."
Nói, chính là câu trần thuật.
Khó trách hôm qua lại bảo hắn thổi tóc cho bằng được, hoá ra là đã tự mình trải nghiệm, cho rằng mọi người để tóc ướt đều sẽ bị lạnh.
Diệp Thu Đồng không dám thừa nhận chính mình sợ lạnh, chỉ là nói: "Hôm nay mặc ít ạ." Sớm biết sẽ không còn áo khoác, cậu nên mặc thêm một lớp áo len ở bên trong.
Tần Dịch híp mắt nhìn đôi môi tái nhợt của cậu. Diệp Thu Đồng bị nhìn mà da đầu tê dại, lại nghe thấy Tần Dịch đột nhiên nói: "Cậu đã làm hỏng hai bộ quần áo của tôi."
Diệp Thu Đồng còn chưa hiểu ra sao, áo khoác màu đen đã từ trên đầu rơi xuống vai cậu, tựa như chim đại bàng giương cánh, mang theo cảm giác ấm áp nhiệt liệt.
Diệp Thu Đồng kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
Làn da của cậu vốn đã trắng, ngũ quan lại cực kỳ tinh xảo, hiện tại chiếc áo khoác to rộng bao phủ lên người cậu, cổ áo thẳng thớm vòng lại dưới cằm, cậu mở to đôi mắt nhìn lên trên, làm gương mặt trông càng nhỏ xinh.
"Tần, Tần tổng, này không thích hợp."
Diệp Thu Đồng hoang mang bối rối mà muốn cởi áo khoác ra, Tần Dịch ngăn cậu lại: "Cậu đã chạm qua rồi, cho rằng tôi sẽ muốn nó nữa sao."
Diệp Thu Đồng: "……"
Tần Dịch chính là có loại bản lĩnh này, rõ ràng là làm chuyện tốt, nhưng một hai cứ phải làm cho người ta không được thoải mái.
Diệp Thu Đồng thành thành thật thật mà mặc áo khoác vào, nói: "Cảm ơn Tần tổng."
Lớp áo khoác dày dặn mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể, cùng với hương nước hoa của nam mát lạnh toả ra từ vải dệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!