Chương 12: (Vô Đề)

Thanh âm kia quá quỷ dị, sột sột soạt soạt, xen lẫn tiếng người, cẩn thận lắng nghe lại không nghe rõ ràng, trong đêm tối yên tĩnh thậm chí có thể nói là khủng bố. 

Nếu là người nhát gan thì đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán rồi. 

Tần Dịch tất nhiên lá gan không nhỏ, hắn không thích tầng lầu của mình bị làm cho chướng khí mù mịt, ngó trái ngó phải, muốn xem thử ai đang giở trò quỷ. 

Tần Dịch đứng ở chỗ đó, phán đoán nơi thanh âm phát ra, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn thư ký cạnh cửa văn phòng. 

Đó là bàn làm việc của Diệp Thu Đồng, chuyên dùng để tiếp đãi khách đến thăm và xử lý công việc. 

Mặt bàn được thu dọn rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, folder được sắp xếp ngay ngắn ở một bên, bên cạnh màn hình máy tính còn bày một bó hoa khô, toả ra mùi hương nhàn nhạt. 

Ngăn cách giữa bàn làm việc của thư ký, văn phòng của tổng tài và văn phòng làm việc bên ngoài là một tấm cửa kính, mà văn phòng của đặc trợ Hứa Mục thì nằm ngay bên cạnh văn phòng Tần Dịch. 

Cả một tầng lầu này đều được gọi là văn phòng tổng tài, bên trong bao gồm hơn mười trợ lý và thư ký làm việc, nhưng chỉ có thế giới bên trong cửa kính, mới là cốt lõi trong cốt lõi của Thời Duệ. 

Lúc này, Tần Dịch đang đứng bên chỗ cửa kính, nhìn chằm chằm bàn làm việc của Diệp Thu Đồng. 

Cửa cảm ứng phát hiện trước cửa có người, tự động mở ra. 

Lúc Diệp Thu Đồng ra về, bình thường sẽ khóa cửa kính này lại, hiện tại cửa mở, thuyết minh bên trong có người. 

Khoảnh khắc cửa kính mở ra, những thanh âm kỳ quái kia cũng trở nên rõ ràng, Tần Dịch mơ hồ nghe thấy một câu "Đi chết đi", kèm theo đó là mùi rượu nồng nặc phả vào mặt. 

Tần Dịch nhướng mày.

Tiếng động lúc cửa mở tuy rất khẽ khàng, nhưng giữa đêm khuya vắng lặng lại bị phóng đại vô hạn, tiếng động ở phía trước cũng lập tức im bặt. 

Tần Dịch dựa theo ký ức đi vào bên trong, đến bên cạnh bàn thư ký thì dừng lại. 

Thanh âm là truyền ra từ nơi này, hắn đặt ngón tay lên mặt bàn, tỏ ý cảnh cáo mà gõ gõ. 

Lặng ngắt như tờ. 

Kẻ phát ra thanh âm kia hoảng sợ, không dám giả thần giả quỷ. 

Tần Dịch di chuyển bước chân, đi ra phía sau bàn. 

Đầu tiên, hắn nhìn thấy một cái chân mang giày da, nhanh nhẹn rụt lại vào trong, sau đó là lon bia rải đầy đất, lộn xộn vương vãi trên mặt thảm phía sau bàn làm việc của thư ký. 

Tần Dịch trầm mặt, nhanh hơn động tác, trực tiếp vòng ra phía sau. 

Diệp Thu Đồng ngồi bệt trên tấm thảm, dựa lưng vào cái bàn, ngơ ngác ngửa đầu, nhìn Tần Dịch. 

Cậu vẫn mặc tây trang làm việc vào ban ngày, chẳng qua lúc này nó đã hơi nhăn nhúm bèo nhèo, bên chân thì toàn là lon bia, xen lẫn với mấy túi đồ ăn vặt, ngổn ngang lăn lóc nằm ở một bên. 

Cả một đống bề bộn làm Tần Dịch nhìn mà muốn nổi bão, hắn đang định mở  miệng thì thấy nét mặt của Diệp Thu Đồng, đành nhắm miệng lại. 

Đèn chính trên tầng lầu đã sớm tắt đi, nhưng đèn khẩn cấp thì vẫn còn sáng, những ánh đèn lấp lánh trong thành phố cũng sáng lên, xuyên qua mặt kính từ bên ngoài tiến vào, chiếu sáng mọi thứ trông thật rõ ràng. 

Tần Dịch nhìn thấy dưới mi mắt Diệp Thu Đồng loé lên ánh sáng. 

Diệp Thu Đồng thấy Tần Dịch xuất hiện thì ngẩn ra, hoảng loạn cúi đầu, dụi dụi. mắt, hít cái mũi, nói: "Tần tổng, sao ngài lại đến đây."

Cậu muốn đứng dậy, nhưng bởi vì ngồi một tư thế đã lâu, chân đã tê rần, giãy giụa một chút, rồi lại ngã ngồi xuống đất. 

Thậm chí còn đổ ngã mấy lon bia khác, làm chúng va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang lách cách. 

Diệp Thu Đồng có chút ảo não, đứng dậy không nổi, chỉ có thể duỗi tay đi thu dọn rác rưởi trên thảm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!