Chương 10: (Vô Đề)

Trong giây lát, cả ba người đều không động. 

Diệp Thu Đồng không rõ tâm tình hiện tại của mình là gì, lúc đầu là hoang mang, sau đó là phẫn nộ. 

Cậu rất bội phục chính mình, dưới tình huống như vậy mà vẫn có tâm tư móc điện thoại ra chụp ảnh cho đôi cẩu nam nam này. 

Đèn sáng rồi, cậu mới thấy rõ chàng trai tiến vào cùng Tạ Phi Triết, môi hồng răng trắng, gương mặt thanh tú, trông rất trẻ tuổi. 

Diệp Thu Đồng khó có thể tin mà chỉ vào Tạ Phi Triết, nói: "Anh lại dám ngoại tình với vị thành niên." 

Chàng trai nọ bị giọng điệu của Diệp Thu Đồng làm sợ, vành mắt lập tức đỏ bừng, thỏ thẻ đáp lại: "Tôi không phải vị thành niên." 

Tạ Phi Triết sau cơn hoang mang hoảng loạn ngắn ngủi, lập tức bình tĩnh lại, nhìn Diệp Thu Đồng nói: "Sao em không chào hỏi gì mà lại tới đây." 

Diệp Thu Đồng cười lạnh: "Chào hỏi rồi sao nhìn thấy trò hay này được." 

Tạ Phi Triết vươn tay về phía cậu, nói: "Em mới chụp cái gì đấy? Đưa cho anh." 

Diệp Thu Đồng tất nhiên sẽ không đưa điện thoại cho hắn, mà là nói: "Anh không có gì muốn giải thích sao?" 

Tạ Phi Triết gãi gãi đầu: "Anh cũng không muốn làm ra khó coi như vậy, vốn định nói rõ ràng với em, nhưng không phải dạo này em bận sao." 

Diệp Thu Đồng không thể tin được mà nhìn hắn: "Anh còn trách tôi bận sao?" 

Tiểu bạch kiểm trẻ tuổi nọ nhảy ra, che ở trước mặt Tạ Phi Triết, làm ra vẻ lã chã chực khóc, nhìn Diệp Thu Đồng nói: "Anh đừng có hung dữ như vậy." 

Diệp Thu Đồng nhìn cậu ta giống như nhìn người ngoài hành tinh, nói với cậu ta: "Tạ Phi Triết có bạn trai rồi mà còn quen với cậu đấy." 

Cậu thiếu niên lại thấp giọng đáp: "Tôi biết……"

Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, hoá ra là yêu đương tình nguyện, thật đúng là tuyệt phối. 

Hai người này là tuyệt phối, vậy cậu là gì đây? 

Xem ra, căn nhà là do cậu trai đây giúp dọn dẹp, mấy vật trưng bày không phù hợp với phong cách của Tạ Phi Triết cũng là của cậu ta. 

Diệp Thu Đồng cảm thấy mặt mình bị đánh đến vang bôm bốp, một giây cũng không nghĩ ở lại căn nhà làm người khác buồn nôn thế này. 

Cậu siết chặt điện thoại muốn đi, Tạ Phi Triết duỗi tay kéo cậu lại, nói: "Điện thoại." 

Đến tận bây giờ, người này vẫn chỉ nhớ thương cái điện thoại, Diệp Thu Đồng lập tức hất tay Tạ Phi Triết, lao ra khỏi nhà. 

Tạ Phi Triết còn muốn đuổi theo, lúc này Nhan Phái lại giữ chặt hắn, thấp giọng nói: "Đừng đuổi theo." 

Diệp Thu Đồng chạy ra khỏi căn nhà cho thuê của Tạ Phi Triết, chạy một hơi về nhà mình. 

Cậu không dám dừng lại giữa đường dù chỉ một giây, sợ dừng lại liền bị chọc cho tức điên. 

Cậu lớn lên đẹp, người khác đều nghĩ cậu là hải vương, cậu kéo dài tới 24 tuổi mới dám yêu đương, kết quả lại bị ngoại tình. 

Diệp Thu Đồng dùng những lời ác độc nhất, ở trong lòng nhục mạ Tạ Phi Triết.

Lúc trước, Tạ Phi Triết thổ lộ với cậu, cậu cứ nghĩ người làm giáo sư, nhân phẩm hẳn là không tệ, nên liền đáp ứng lời ngỏ ý muốn làm quen của Tạ Phi Triết. 

Không nghĩ tới mới có bốn tháng, Tạ Phi Triết đã trộm quen người khác sau lưng cậu. 

Cậu thiếu niên kia trông không lớn lắm, không phải vị thành niên thì ít nhất cũng là học sinh. 

Tuy Diệp Thu Đồng không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng vẻ ngoài của cậu xuất sắc, trước kia vẫn luôn là người khác theo đuổi cậu, hôm nay bị người ta ngoại tình, ngược lại không cảm thấy bi thương, mà chỉ có lửa giận hừng hực. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!