Chương 9: (Vô Đề)

Tạ Chỉ Thanh chớp chớp mắt, cúi đầu cười.

Y gẩy gẩy ngón tay, nói: "Mọi người đều rất tốt, ngươi... ngươi cũng rất tốt."

Y nói một cách thẳng thắn, trong lời nói tràn đầy sự vui vẻ và an tâm : "Ta rất vui, giống như khi còn ở An Du vậy!"

Lang Tạp cũng mỉm cười gật đầu với y: "Vậy thì tốt. Ta hy vọng những ngày tháng sau này của Tiểu Thanh Nhi vẫn sẽ luôn vui vẻ như thế."

Tạ Chỉ Thanh dùng sức "Ừm" một tiếng.....

Hai người lại ngồi thêm một lúc trong hang núi, mãi đến khi hơi ấm còn sót lại từ đống củi cũng tan hết mới cùng nhau trở về.

Lần này đã hứa sẽ không cảm ơn nữa, Tạ Chỉ Thanh thực sự không còn khách sáo với Lang Tạp, chủ động nhảy lên lưng hắn, để vị Lang vương phu quân này cõng mình leo lên vách núi trở về.

Nhưng Tạ Chỉ Thanh vẫn không khỏi lo lắng một chút về cân nặng của mình, liền chọc chọc vai Lang Tạp, hỏi: "Ta có nặng lắm không?"

Lang Tạp đáp: "Không đâu, ngươi rất nhẹ."

Lang Tạp trả lời thản nhiên, không mang chút ứng phó nào. Tạ Chỉ Thanh nghe vậy thực vừa lòng, hoàn toàn tin tưởng hắn — dù sao thì từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có ai lừa gạt tiểu hoàng tử của nước An Du cả.

Y tin tưởng một cách dễ dàng, cơ hồ không phát hiện ra trong lời nói của Lang Tạp còn ẩn chứa một tia vui sướng.

Tất nhiên cho dù có nhận ra, y cũng không thể nào đoán được vì sao Lang Tạp lại cao hứng như vậy.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Tạ Chỉ Thanh chủ động yêu cầu Lang Tạp làm gì đó mà không khách khí cảm ơn, cũng không câu nệ đối với hắn. Giống như chỉ đang nhờ một người bằng hữu bình thường trợ giúp mình một yêu cầu bé nhỏ.

Lang Tạp hất người phía sau lên một chút, sau đó nắm chặt dây leo trèo l*n đ*nh núi.....

Trời đã tối hẳn.

Nơi thảo nguyên không giống An Du, màn đêm vừa buông xuống, xung quanh liền biến thành một mảnh tối om, Tạ Chỉ Thanh nhìn gì cũng chỉ thấy những cái bóng mơ hồ.

Y cũng chẳng rõ Lang Tạp đã dùng tư thế gì, chỉ biết "vút" một cái thì hai người đã vững vàng đáp xuống mặt đất.

"Nga!" Tạ Chỉ Thanh sực nhớ ra, "Sói là động vật có thể nhìn trong bóng tối phải không?"

"Đúng rồi. Mỗi ngày ta đều tỉnh dậy vào giữa trưa, nửa đêm mới về, không phải ngươi đã biết rồi sao?" Lang Tạp thấy khó hiểu, hỏi lại một câu.

Hắn đặt Tạ Chỉ Thanh xuống, thấy người kia lảo đảo đi được mấy bước thì chợt hiểu ra: "Ta hiểu rồi, ngươi nhìn không rõ đường phải không? Vậy để ta tiếp tục cõng ngươi đi."

Tạ Chỉ Thanh vui mừng leo lên lưng hắn thêm lần nữa.

Tạ Chỉ Thanh rất nhẹ, chút trọng lượng ấy đặt trên lưng Lang Tạp gần như không đáng kể. Lang Tạp cõng y vẫn có thể bước đi như bay.

Trên đường về, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

"Phụ hoàng ngươi không phái theo mấy cung nữ hay ma ma đến đây à?" Lang Tạp thuận miệng hỏi.

Tạ Chỉ Thanh đáp: "Ban đầu thì có, nhưng ta đã cho họ quay về rồi."

Nói tới đây, Tạ Chỉ Thanh thở dài một tiếng.

"Ngươi biết đó, Nhị hoàng huynh của ta hành động bất tiện, tiểu muội muội lại còn nhỏ. Những cung nữ khéo tay và tuổi trẻ còn có thể ở lại lâu dài, ta muốn giữ họ bên cạnh để chăm sóc cho hai người ấy. Còn các ma ma lớn tuổi... ta lại không nỡ để họ theo ta tới nơi xa xôi này — trong số họ, nhiều người còn có cả gia quyến."

Lang Tạp "ừm" một tiếng thật thấp.

Tạ Chỉ Thanh tưởng hắn đang lo lắng không có người hầu hạ cho mình, liền chủ động nói: "Thật ra, An Du chỉ là một nước nhỏ, dân số ít, trong cung cũng không có nhiều hạ nhân. Vì thế ta không cần ai chăm sóc cả! Không những không cần, ta còn giỏi chăm sóc cho người khác nữa đó!"

Lang Tạp hơi nghiêng đầu, lại "ừm" một tiếng nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!