Chương 8: (Vô Đề)

Tạ Chỉ Thanh mơ mơ màng màng thiếp đi, đến khi tỉnh lại, sắc trời đã rạng sáng.

Y dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn xuống mặt đất—

Lang Tạp vẫn còn đang ngủ.

Lúc này Tạ Chỉ Thanh mới chợt nhớ tới cái hôn mơ hồ vào tối hôm qua.

"......"

Y trở mình quay lưng về phía Lang Tạp, đầu ngón tay xoắn lấy mép chăn.

Một đêm đã trôi qua, vậy mà làn da trên trán được nam nhân hôn lại bắt đầu nóng lên hầm hập.

Tạ Chỉ Thanh rúc vào trong chăn đếm đếm thời gian — không kể mấy ngày lộ trình, từ lúc y đặt chân tới thảo nguyên đến nay cũng đã gần nửa tháng rồi.

Trừ cái rét căm căm ra, hầu như không có gì là y không thích nghi được. Ngay cả thức ăn mỗi ngày cũng đều là những món ăn hợp khẩu vị của y nhất.

Trước kia không mấy để tâm, hiện giờ nghĩ lại, có lẽ cũng là do Lang Tạp đã chu đáo chuẩn bị cho mình.

Lang Tạp... đối với y, quả thực rất tốt.

Tạ Chỉ Thanh từng cho rằng cuộc hôn nhân này chỉ để đổi lấy sự quốc thái dân an cho nước An Du. Những lời đồn đại về Lang Vương cũng từng khiến cho y sợ hãi mất hồn.

Nhưng đến lúc này Tạ Chỉ Thanh mới phát hiện, Lang Tạp là thật lòng đối xử tốt với mình; nguyện ý cùng mình kết nghĩa phu thê...

Tất cả đều xuất phát từ tấm chân tình.

Tạ Chỉ Thanh gãi gãi mặt, từ trong chăn chui ra, mặc y phục chỉnh tề rồi xuống giường.

Đã kết thành phu thê, tất nhiên y cũng nên vì Lang Tạp mà làm chút gì đó.

Bắt đầu từ hôm nay, bắt đầu từ giờ phút này.

Y nhẹ tay nhẹ chân thu dọn ổ thỏ của Phù Phù, sau đó đẩy cửa bước qua gian bếp nhỏ bên cạnh phòng ngủ để tìm chút điểm tâm — ngôi nhà này có một căn bếp riêng được xây phía sau, chuyên để Tạ Chỉ Thanh sử dụng.

Y chọn một ít bánh ngọt mang về phòng, không ngờ chỉ mấy bước đường ngắn ngủi ấy, Lang Tạp đã thức dậy rồi.

Hắn khoác một chiếc áo đơn mỏng, chân trần ngồi xổm trước ổ thỏ của Phù Phù, chăm chú nhìn nó gặm thức ăn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lang Tạp ngoảnh đầu lại hỏi: "Sáng nay ăn gì?"

Tạ Chỉ Thanh chỉ vào khay bánh nhỏ, vui mừng nói: "Hình như là bánh vị trà nhài! Ngươi mau lại nếm thử đi."

Lang Tạp kéo lại áo, ngáp một cái, nói: "Tới liền."

Qua mấy ngày sống chung, Phù Phù cũng trở nên dạn dĩ hơn nhiều, không còn sợ hãi hay né tránh Lang Tạp nữa, chỉ là vẫn tỏ ra khiếp sợ đối với A Thắc Tư.

A Thắc Tư vì thế mà ủ rũ không vui, nhưng cũng không còn cách nào khác, mỗi lần như vậy nó chỉ đành thất thểu nằm gục trong góc phòng, xa xa nhìn về phía sinh vật nhỏ mới đến trong nhà mình.....

Dùng bữa xong, Lang Tạp vẫn là bộ dạng ngái ngủ như cũ.

Hắn vừa ngáp vừa nói: "Có một chuyện ta thật sự rất khâm phục phụ hoàng của ngươi."

Tạ Chỉ Thanh chớp mắt: "Lên triều sớm?"

"Ừ, chính là việc thượng triều ấy." Lang Tạp ngáp liên tục, "Buồn ngủ chết ta rồi."

Tạ Chỉ Thanh cũng từng nghe nói về thói quen sinh hoạt của Lang tộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!