Chương 72: HOÀN

Đến bữa tối, Lang Tạp mở miệng nói với y: "Ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến... ừm, chỉ ra ngoài một chút thôi."

Giọng điệu quái quái ấy lập tức khiến Tạ Chỉ Thanh cảnh giác. Y đưa ngón tay chọc vào cánh tay hắn, hờn dỗi nói: "Lại nữa rồi. Ngươi lại giở trò úp úp mở mở trêu ta."

Lang Vương cúi đầu nở nụ cười đắc ý, nhưng vẫn không chịu tiết lộ một chút phong thanh nào.

Hắn đưa tay ôm lấy vai Tạ Chỉ Thanh, cúi người thì thầm bên tai y: "Vài hôm nữa ngươi sẽ biết thôi."

"Ngươi thật là!" Tạ Chỉ Thanh oán trách, cố gắng dùng trán đâm hắn một cái.

Hai người quấn quýt đùa giỡn một hồi lâu, Tạ Chỉ Thanh vẫn chẳng moi được tin gì từ miệng Lang Tạp, cuối cùng cũng đành từ bỏ.

Y lấy tờ giấy có dấu móng vuốt hổ buổi chiều ra đưa cho Lang Tạp xem: "Phục Ngưng... hắn cũng rất thú vị."

Không ngờ Lang Tạp chỉ liếc sơ qua đã thản nhiên nói: "Ồ, hắn đến thật à?"

Thì ra chuyện này là do Lang Tiêu Tiêu đã "dạy dỗ" hắn.

"Lang Tiêu Tiêu bảo làm người bị thương thì phải xin lỗi, làm người hoảng sợ cũng phải xin lỗi." Lang Tạp chậm rãi giải thích, "Thế nhưng đầu óc đơn giản của Phục Ngưng không hiểu nổi những điều ấy, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn đành bày ra cách 'trao đổi' này — hắn đã làm ngươi sợ hãi, vậy thì sẽ nghe theo lệnh của ngươi, làm cho ngươi một việc."

Lang Tạp gấp tờ giấy, trả lại cho y: "Cất kỹ đi. Với Hổ tộc mà nói, đây thực sự là lời hứa quý giá nhất rồi."

Tạ Chỉ Thanh ngạc nhiên: "Thì ra là vậy... Vậy hắn có trao đổi gì với Tiêu Tiêu không?"

"..." Lang Tạp dừng lại một lát, sau đó bất lực thở dài: "Lang Tiêu Tiêu nói muốn hắn làm tiểu nô tài cho nó, nghe nó sai bảo. Nha đầu điên khùng đó!"

Tạ Chỉ Thanh: "Vậy... sau đó thì sao?"

Lang Tạp đáp: "Phục Ngưng nói nó bị bệnh thần kinh, rồi hai người lại đánh nhau thêm một trận."

Tạ Chỉ Thanh im lặng che mặt.

"Nhưng..." Lang Tạp lại châm chước nói, "Ta nghĩ là hắn muốn ở lại thảo nguyên, nếu không thì đã không lưu lại chỗ này lâu như vậy rồi."

Tạ Chỉ Thanh hỏi: "Hắn có thể ở lại được không?"

"Chỉ cần không gây rối, ai cũng có thể ở lại." Lang Tạp nhún vai nói, "Được rồi, không nhắc đến hắn nữa."

Hắn đứng lên ôm Tạ Linh Nguyệt lại, để một nhà ba người quây quần bên nhau.

Tạ Linh Nguyệt chẳng chịu an ổn, ngồi trên đùi Lang Tạp nhưng lại cố gắng bò về phía Tạ Chỉ Thanh, đến khi bị Lang Vương trừng mắt dọa cho mới chịu ngoan ngoãn.

Dỗ dành bảo bảo xong xuôi, Lang Tạp lại ôm eo Tạ Chỉ Thanh, để y tựa đầu lên vai mình.

"Ngày hôm nay... ta đã tham gia nghị sự với một vài vị trưởng lão của Lang tộc." Hắn trầm giọng nói, "Ta dự định chọn một ngày để Lang Tiêu Tiêu kế vị Lang Vương."

Hắn hôn lên trán Tạ Chỉ Thanh, thì thầm: "Chờ khi mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài du ngoạn, được không?"

Chuyện này Lang Tạp đã nhắc đến không biết bao nhiêu lần, Tạ Chỉ Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.

Y cào nhẹ lớp vải trên y phục của Lang Vương, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, lại ngẩng đầu lên thẹn thùng hôn lên khoé môi Lang Tạp một cái.

"Ta đã nghĩ rồi," Lang Tạp kề trán mình vào trán y, trầm thấp nói, "Đợi chúng ta ngắm hết cảnh đẹp trên thế gian này, sau đó sẽ cùng nhau trở về An Du định cư, được chứ?"

Tạ Chỉ Thanh vòng tay ôm cổ hắn, nhu thuận mà dựa vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, trả lời: "Được."

Tạ Linh Nguyệt bị kẹp giữa hai người lớn — tiểu bảo bảo còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa của sự thân mật này.

Nàng dang đôi tay mũm mĩm, vui vẻ hô: "Linh Nguyệt cũng muốn ôm! Linh Nguyệt cũng muốn ôm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!