Chương 71: (Vô Đề)

Sau khi đoàn người của lão hoàng đế rời khỏi thảo nguyên, Tạ Chỉ Thanh lại bước vào một khoảng thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi. Nhưng lần nhàn rỗi này không kéo dài được bao lâu.

Bởi vì... Tạ Linh Nguyệt đang lớn lên với một tốc độ kinh người.

Tiểu bảo bảo ngày càng trở nên hiếu động, không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ.

Nói chuyện càng lúc càng lưu loát, tay chân cũng dài ra, còn mọc thêm mấy chiếc răng sữa nhỏ.

Chỉ xét riêng về ngoại hình, Tạ Linh Nguyệt mới tám tháng nhưng gần như chẳng khác gì một hài tử nhân loại hơn một tuổi.

Chính vì điều đó mà một vấn đề mới đã phát sinh — Tạ Linh Nguyệt bắt đầu... ngứa răng và thích g*m c*n.

Tạ Chỉ Thanh: "..."

Y đau đầu nhìn Tạ Linh Nguyệt lúc này đang tranh giành thanh gặm răng với Phù Phù.

Phù Phù không giành lại nàng, nó quay lưng lại, cái mông nhỏ chu lên, chui đầu vào trong góc mà giận dỗi.

Tạ Linh Nguyệt đã lớn thêm một chút, cũng đã học được vài phần cách suy nghĩ và quản lý cảm xúc của con người. Nàng nhận ra con thỏ nhỏ đang buồn bực, liền đặt thanh gặm răng xuống, đưa bàn tay mũm mĩm vào lồng thỏ chọt chọt lên mông Phù Phù.

Phù Phù làm bộ không để ý đến nàng, nàng lại tiếp tục chọt nó.

"Đủ rồi, Linh Nguyệt." Tạ Chỉ Thanh cuối cùng không nhịn nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở, "Không được bắt nạt Phù Phù nữa, biết không?"

Tạ Linh Nguyệt giơ một ngón tay mập mạp lên trước mặt, ngoan ngoãn quay đầu lại gật đầu với y.

Nàng lăn người trên án thư, cái thân hình tròn tròn uốn éo vài cái rồi đột nhiên phát hiện ra A Thắc Tư đang nằm trong góc phòng..... A Thắc Tư lập tức cảm nhận được nguy hiểm!

Nó vểnh tai, đứng dậy giả vờ như không có chuyện gì, thong thả đi một vòng quanh phòng, sau đó cắm đầu chạy thẳng ra cửa.

Tạ Linh Nguyệt kêu to: "A Thắc Tư! A Thắc Tư!"

A Thắc Tư vờ vịt như không nghe thấy, bỏ đi luôn không quay đầu nhìn lại.

Tạ Linh Nguyệt bĩu môi, ánh mắt tràn ngập bi thương, đưa cặp mắt ướt rưng rưng nhìn Tạ Chỉ Thanh.

Tạ Chỉ Thanh: "..."

Y hơi xấu hổ, quay mặt đi tránh ánh mắt của bé con.

"A nương chơi với con!" Tạ Linh Nguyệt ngồi trên án thứ bắt đầu vùng vằng gọi, "A nương! Chơi với Linh Nguyệt!"

Tạ Chỉ Thanh bất đắc dĩ. Y hắng giọng, vẫy tay gọi A Thắc Tư quay lại. Y vỗ nhẹ đầu sói lớn, nhanh chóng nói: "A Thắc Tư, mau dẫn bảo bảo đi tìm Lang Tạp đi!"

Mặc dù A Thắc Tư có vẻ rất không tình nguyện nhưng vẫn lững thững bước đến trước bàn, kiên nhẫn chờ tiểu công chúa vụng về trèo lên lưng mình, sau đó đưa nàng ra ngoài.

Chỉ đến khi xác nhận cả hai đã rời đi, Tạ Chỉ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Y thầm nghĩ, Tạ Linh Nguyệt không ngờ đã đến cái tuổi... thỏ chê sói ghét rồi. Y đưa tay lau mồ hôi nơi thái dương, nghĩ thầm: Sao con bé lại lớn nhanh như vậy nhỉ...

Đêm qua đã bị Lang Tạp giày vò đến tận khuya, hôm nay y thực sự không còn sức để tiếp tục chơi đùa cùng bảo bảo nữa. Tiểu hoàng tử âm thầm oán giận: Để Linh Nguyệt đi "hành hạ" Lang Tạp một lát cũng tốt!

...

Nói đến Lang Tạp, Lang vương gần đây quả thực rất bận rộn.

Hắn đang tìm cách thuyết phục các trưởng lão của Lang tộc đồng ý để hắn thoái vị, nhường lại ngôi vị Lang Vương.

"Lang Vương, ngài nhất định phải suy nghĩ thật kỹ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!