Chương 70: (Vô Đề)

Tạ Chỉ Thanh tranh thủ lau khô nước mắt trước khi hai cha con Lang Tạp vào phòng. Y vỗ vỗ gương mặt để lấy lại thần sắc, cong môi cười với Tạ Khuông, lại đưa tay sờ lên chiếc trống lắc trong tay áo. Lúc này y mới hắng giọng một cái, bước ra mở cửa cho hai người họ.

"Uầy--?" Lang Tạp hơi nghi hoặc, "Sao ngươi biết chúng ta đến?"

Tạ Chỉ Thanh chu miệng nhìn tiểu bảo bảo trong lòng hắn, cười: "Tiếng trống lớn như thế, từ xa ta đã nghe thấy rồi."

Nhắc đến đây, Lang Tạp tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Nàng chơi suốt dọc đường, tai ta sắp điếc tới nơi rồi."

Tạ Linh Nguyệt nghe vậy liền trừng mắt, lè lưỡi làm mặt xấu với Lang Tạp, hai cha con lại một phen đấu đá.

Tạ Chỉ Thanh đứng một bên xem náo nhiệt, khóe môi cong lên. Đến khi thấy Lang Vương gần như đã bị hài tử chọc đến mức bó tay chịu trói, y mới lên tiếng: "Được rồi, được rồi... đừng náo loạn nữa."

Y bồng Tạ Linh Nguyệt từ tay hắn, quay đầu lại hỏi phụ hoàng: "Phụ hoàng có muốn ôm một chút không ạ?"

Tạ Linh Nguyệt phối hợp dang hai tay ra, vui vẻ gọi: "Ngoại! Ngoại!"

Làm hoàng đế nhiều năm, cuộc đời Tạ Khuông hiếm khi có thời khắc lúng túng như thế này. Ông cẩn thận nhận lấy tiểu bảo bảo, bàn tay cũng không dám dùng quá nhiều sức.

Ông nhìn nụ cười ngây thơ của bé con, rồi lại ngẩng đầu thấy được vẻ mặt hạnh phúc của tiểu nhi tử. Không biết tự khi nào, đôi mắt của lão hoàng đế đã nhoè đi.

"Tốt quá rồi, thật tốt..." Tạ Khuông lẩm bẩm, "Hiện tại như thế này, thật tốt..."

Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Tạ Chỉ Thanh hoàn toàn hiểu được. Y siết chặt chiếc trống nhỏ giấu trong tay áo, ôn hoà nói theo: "Vâng, hiện tại là tốt nhất rồi ạ."

Y hiểu trong lòng phụ hoàng và các huynh trưởng vẫn còn áy náy về chuyện hôn sự của mình, thế nhưng...

Cho dù ban đầu xuất phát từ nguyên do gì, từ lúc thành thân cùng Lang Tạp đến nay, y vẫn luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhiều hơn trước.

Ngón tay rũ xuống bên người hơi rục rịch, Tạ Chỉ Thanh thẹn thùng nghĩ, cũng không thể nói là vui vẻ và hạnh phúc nhiều hơn trước, mà phải là...

Ở bên cạnh Lang Tạp, mỗi ngày y đều được sống trong sự vui vẻ và hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, đôi gò má y lập tức nóng bừng lên.

Đúng lúc này, Tạ Linh Nguyệt giơ nắm tay nhỏ xíu chỉ về phía Tạ Chỉ Thanh, líu lo nói: "A nương... hồng hồng!"

Tạ Chỉ Thanh sửng sốt, kinh hỉ hỏi lại: "Cái gì? Linh Nguyệt, con vừa nói gì?"

Tạ Linh Nguyệt đưa ngón tay chọc chọc vào má mình, cao giọng reo lên: "Mặt đỏ! Xấu hổ!"

Câu nói này khiến cả Lang Tạp cũng phải ngẩn người.

Lang Tạp khó tin mà nhìn Tạ Chỉ Thanh, lại quay sang bảo bảo, khẩn trương hỏi nàng: "Ngươi... ngươi có thể nhìn thấy màu sắc sao?"

Tạ Linh Nguyệt bĩu môi, nói: "Ngốc!"

Phát hiện bất ngờ này quả thật là một chuyện tốt trời ban. Lang Tạp đứng sững tại chỗ rất lâu, nửa ngày mới thở hắt ra một hơi. Hắn bước lại gần Tạ Khuông bế Tạ Linh Nguyệt lên ôm vào lòng, mặc cho bé con vùng vẫy phản đối, Lang Tạp vẫn hôn một cái thật to lên trán nàng.

Trong lòng Tạ Chỉ Thanh cũng tràn đầy mãn nguyện. Mặc dù bệnh mù màu không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, nhưng có thể ngắm nhìn được một thế giới rực rỡ sắc màu vẫn là tốt hơn.

Y vỗ vỗ mặt, nhẹ nhàng giải thích với phụ hoàng: "Lang tộc bị bệnh mù màu, chúng ta cứ nghĩ Linh Nguyệt cũng sẽ không phân biệt được màu sắc, không ngờ..."

"Thì ra là vậy..." Tạ Khuông gật đầu, cười nói, "Vậy thì tốt rồi."

Ông không ngừng cảm thán: "Tốt quá, thật sự tốt quá."

Lang Tạp thực sự xúc động đến mức ôm Tạ Linh Nguyệt không chịu buông tay. Trong khi đó, tiểu bảo bảo sau một hồi giãy giụa vô ích cuối cùng đành chấp nhận tình yêu thương to lớn của phụ thân, để mặc Lang Vương vừa ôm vừa hôn mình tới tấp.

Chờ đến khi tâm tình dần bình ổn, Lang Tạp mới chịu buông hài tử ra, khôi phục dáng vẻ bình thản, khoan thai cất giọng: "Đến giờ cơm rồi, đi ăn thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!