Lần này ra ngoài cũng khá lâu, đến khi trở về thỏ nhỏ đã cuộn tròn ngủ say trong ổ.
Tạ Chỉ Thanh đem đám cỏ mới nhặt về rửa sạch sẽ, lại ngại ngùng làm phiền Lang Tạp giúp mình tìm một cái chén lớn.
"Ta thật sự không biết các ngươi thường để đồ ở đâu, đành phải làm phiền ngươi," Tạ Chỉ Thanh nói, "Ta cần một cái chén loại miệng rộng, đựng đầy nước."
Lang Tạp hỏi: "Để cho nó uống?"
Tạ Chỉ Thanh gật đầu, "Ừm, nên cũng đừng lấy loại nào quá cao, không thì nó với không tới."
Lang Tạp nói: "Đã biết." Hắn xoay người lục tìm trong phòng một lát rồi đem ra mấy cái chén đưa cho Tạ Chỉ Thanh chọn.
Lo liệu xong xuôi khẩu phần ăn cho thỏ nhỏ, Lang Tạp hỏi: "Ngươi đặt tên cho nó chưa?"
Tạ Chỉ Thanh nghiêm túc trả lời: "Gọi là Phú Quý Nhi, tên là Phú Quý Nhi."
"Gọi là gì?" Lang Tạp nghi ngờ bản thân mình nghe lầm, "Là gì??"
"Phú Quý Nhi đó," Tạ Chỉ Thanh nói, "Dân gian chúng ta có câu: đặt tên xấu thì dễ nuôi."
Lang Tạp không cho ý kiến, chỉ khoanh tay đứng nhìn Tạ Chỉ Thanh, biểu tình như ở giữa hai trạng thái: "Ngươi nói thêm lần nữa thì ta sẽ ném ngươi ra ngoài" và "Ngươi nói thêm lần nữa thì ta cũng miễn cưỡng chấp nhận."
Tạ Chỉ Thanh nhịn một hồi, rốt cuộc không nén được ý cười, khóe môi cong lên, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch.
"Thôi được rồi được rồi, ta chỉ đùa thôi," Y vội vã đính chính, "Gọi là Phù Phù đi, chữ 'Phù' có bộ thảo ở trên."
Thỏ nhỏ vẫn đang trong giấc mộng, đâu biết rằng sau một giấc ngủ say thì nó đã được ban cho một cái tên mới. Nó còn đang chép chép miệng, không biết trong mộng đã mơ thấy điều gì.
A Thắc Tư nấp sau lưng Tạ Chỉ Thanh ngó trái ngỏ phải, đôi mắt sói màu vàng kim tò mò nhìn chăm chú vào Phù Phù.....
Sau khi chuẩn bị xong một cái ổ thỏ đơn sơ cho Phù Phù, Tạ Chỉ Thanh nhẹ giọng cảm ơn: "Cảm tạ ngươi, Lang Tạp."
"Không cần khách sáo, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi."
Tạ Chỉ Thanh mím môi, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền, nói: "Ta là muốn cảm ơn ngươi đã giúp ta bắt được con thỏ này."
Y kéo Lang Tạp ngồi xuống, trước đó còn không quên nhẹ nhàng nhấc lồng thỏ đi, tìm một chỗ thật xa Lang Tạp và A Thắc Tư rồi đặt xuống, tránh cho Phù Phù khi tỉnh dậy lại sợ đến mức bỏ chạy tứ tung.
"Ta thật sự rất thích nó!" Tạ Chỉ Thanh ngượng ngùng cười, từ trong lòng lấy ra một con thỏ nhỏ bằng ngọc đưa cho Lang Tạp xem, "Trước kia, hai vị hoàng huynh rất thích mua mấy món đồ hình con thỏ tặng cho ta. Nhưng tiếc là ta vẫn chưa từng nuôi một con thỏ thật bao giờ."
Tạ Chỉ Thanh lẩm bẩm: "Không còn cách nào khác, cho dù có nuôi thì cũng là do cung nữ và ma ma chăm sóc. Ta chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi chơi đùa một chút thôi."
Y nâng má bằng hai tay, mắt lấp lánh, miệng cười rạng rỡ: "Không ngờ ở đây ta lại được thực hiện tâm nguyện đó, thật tốt quá! A, đúng rồi!"
Tạ Chỉ Thanh như sực nhớ ra chuyện gì: "Lang Tạp, bút mực để ở đâu? Ta đã an toàn đến thảo nguyên rồi, cũng nên viết thư báo bình an cho phụ hoàng và các huynh muội một tiếng."
Y vừa nói xong, Lang Tạp giống như ảo thuật gia lấy ra một cái túi nhỏ, mở ra cho Tạ Chỉ Thanh xem — đúng là bộ bút mực mà y đang cần.
Tiếp đó, Lang Tạp lại đến ngăn tủ tìm giấy cùng thước chặn giấy đưa tới cho Tạ Chỉ Thanh.
"Ngươi tạm dùng trước, ta cũng không biết có vừa tay ngươi hay không." Lang Tạp nói, "Vẫn câu nói đó, có chỗ nào không ổn thì cứ nói, ta thực sự không am hiểu mấy thứ này, chỉ mua đại vài món, không biết có hợp tay ngươi hay không."
Tạ Chỉ Thanh đáp: "Chỉ cần có thể dùng là được rồi, ta không yêu cầu nhiều như vậy."
Y nghĩ nghĩ, lại nói thêm: "Lang Tạp, cảm ơn ngươi."
Lang Tạp liền đặt tay lên mu bàn tay y, trầm giọng nói: "Không cần phải cảm ơn ta. Cũng không cần luôn miệng khách sáo với ta như vậy."
Hắn nhẹ nhàng m*n tr*n mấy đầu ngón tay của Tạ Chỉ Thanh, giọng nói thật nhẹ, không rõ là nói cho y nghe hay là tự nói cho chính mình: "Ngươi từ xa xôi đến đây, nếu đến chút việc nhỏ này cũng khiến ngươi không vừa lòng... thì ta..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!