Chương 69: (Vô Đề)

Lão hoàng đế cúi đầu chạm vào mũi Tạ Linh Nguyệt. Ông chăm chú nhìn bé con, hận không thể khắc sâu từng đường nét non nớt ấy vào tận đáy lòng.

Tạ Linh Nguyệt ban đầu còn nghịch ngợm, sau đó không biết có phải cảm nhận được ánh mắt chứa đủ loại cảm xúc phức tạp của ngoại công hay không, nàng cũng dần dần trở nên an tĩnh lại.

Bé con nghiêng đầu nhìn lão nhân trước mắt, thỉnh thoảng còn đưa ngón tay nhỏ xíu chọc chọc lên cằm và gương mặt ông.

Lão nhân không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn nàng, ánh mắt không giấu được sủng nịch.

Thế nhưng nhìn nhìn, đôi mắt ông lại dần đỏ hoe.

Tạ Linh Nguyệt kêu lên: "Khóc khóc! Xấu xấu!"

Lão hoàng đế vội vã quay đi lau nước mắt. Ông cẩn thận trả bảo bảo về lại vòng tay Tạ Chỉ Thanh, liên tục nói: "Các con cứ trò chuyện đi, cứ trò chuyện đi..."

Tạ Chỉ Thanh mím môi nhìn ông, trong lòng cũng dâng lên từng trận chua xót.

Một lát sau, Lang Tạp hắng giọng, nói: "Aiz, đừng cứ đứng mãi thế này, ta đưa mọi người đi nghỉ trước đã."

Hắn liếc mắt ra hiệu với Tạ Chỉ Thanh, ý bảo y nên ở lại với phụ hoàng để hai cha con có thể tâm sự nhiều hơn, còn mình thì bồng Tạ Linh Nguyệt, dẫn theo mấy người còn lại về gian phòng cho khách đã được chuẩn bị sẵn từ trước để nghỉ ngơi.

Khi còn ở trong phòng, Lang Tiêu Tiêu đã bị khí thế uy nghiêm của lão hoàng đế làm cho có chút sợ hãi, suốt cả buổi chẳng dám hó hé gì nhiều. Hiện tại được tách ra, nàng lập tức chạy đến bên cạnh Tạ Chỉ Phong và Tạ Chỉ Nguyệt líu lo không ngớt.

Bên phía Tạ Chỉ Phong còn đỡ, riêng tiểu công chúa thì...

"Trời ạ, tiểu công chúa ơi, trong một năm này muội ăn cái gì vậy? Sao lại cao lên nhanh như thế!" Lang Tiêu Tiêu vừa so chiều cao, vừa ngạc nhiên reo lên khi phát hiện công chúa đã đứng cao ngang cằm mình.

Nàng còn đi vòng quanh Tạ Chỉ Nguyệt mấy lượt, vỗ tay tán thưởng: "Công chúa không chỉ cao hơn mà còn xinh đẹp hơn nữa!"

Tạ Chỉ Nguyệt cúi gằm mặt, hai gò má đỏ ửng như ráng chiều.

Lang Tiêu Tiêu vẫn tiếp tục lải nhải, lúc thì khen nàng có khí chất, khi lại khen nàng dễ thương, miệng như sắp nở hoa tới nơi rồi.

Lang Tạp ôm tiểu bảo bảo đi ở sau cùng, dù cách một đoạn xa nhưng hắn vẫn bị tiếng nói của Lang Tiêu Tiêu làm cho ong cả đầu. Hắn bất đắc dĩ, quay lại huýt sáo về phía A Thắc Tư đang lững thững theo sau.

A Thắc Tư thong dong chạy đến, ngoạm lấy ống quần của Lang Tiêu Tiêu kéo nàng tách ra khỏi hai huynh muội nọ.

Tạ Chỉ Nguyệt đã không còn sợ hãi như lần trước nữa. Nhìn thấy con sói lớn quen thuộc, nàng ngập ngừng chào hỏi, nhưng vì đã quên mất tên nên đành lúng túng nói: "Lại gặp nhau rồi... ừm... Lang tiên sinh."

A Thắc Tư cao ngạo gật đầu với nàng, gương mặt lạnh lùng không lộ chút cảm xúc nhưng chiếc đuôi phía sau lại vẫy loạn cả lên.

Lang Tạp nhìn mà bật cười. Cười xong thì lại có chút không phục: vì sao A Thắc Tư là "Lang tiên sinh" còn mình thì toàn bị gọi là "Lang vương đại thúc" cơ chứ?

Hắn đưa một tay lên sờ mặt mình, thầm nghĩ: Mình cũng đâu có già đến vậy...

Đúng lúc này, Tạ Chỉ Phong quay đầu lại.

Y nhìn bé con trong lòng Lang Tạp, ánh mắt sáng lên.

"......" Lang Tạp hơi cạn lời nhưng vẫn sải bước nhanh hơn đuổi kịp, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn bế thử không?"

Tạ Chỉ Phong gật đầu.

Thế nhưng, dường như tiểu bảo bảo lại cực kỳ kháng cự người lạ này.

Vừa rơi vào lòng Tạ Chỉ Phong, Tạ Linh Nguyệt lập tức vùng vẫy kịch liệt, hai bàn tay nhỏ xíu không ngừng đẩy mặt y ra, hết trốn bên trái lại né bên phải, nhất quyết không để y nhìn mặt mình.

Tạ Chỉ Phong: "......"

Nhị hoàng tử của An Du luôn tao nhã và ôn hòa, thật sự chưa từng bị ai ghét bỏ đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!