Chương 68: (Vô Đề)

Trước đó Tạ Chỉ Thanh còn cảm thấy bản thân mình đã đủ bình tĩnh, vậy mà đến khi thực sự gặp mặt được người thân, nỗi nhớ nhung và kích động lại thay phiên nhau dâng lên trong lòng.

Tạ Chỉ Phong dường như đã tròn trịa hơn một chút, không còn gầy yếu như khi trước đây nữa; Tiểu Nguyệt cũng cao lên rất nhiều, chỉ mới mấy tháng không gặp vậy mà chiều cao của nàng đã chạm tới vai y; và còn phụ hoàng...

Phụ hoàng đã già rồi.

Tạ Chỉ Thanh chưa bao giờ nhận ra điều đó rõ ràng đến vậy, sống mũi ê ẩm, y lặng lẽ nhìn người phụ thân mà từ bé đến lớn mình luôn kính trọng nhất.

Sao phụ hoàng lại già nhanh như thế...

Khi mình rời khỏi An Du đi đến thảo nguyên, phụ hoàng vẫn còn trẻ mà.

Khi đó mái tóc của người đen nhánh, dáng người đĩnh bạt, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế của bậc đế vương.

Vậy mà bây giờ... tóc người đã điểm bạc, sống lưng cũng hơi hơi khom xuống rồi.

Tạ Chỉ Thanh lòng đầy xót xa, suýt thì rơi nước mắt.

Y bước nhanh về phía phụ hoàng, vén vạt áo quỳ xuống trước mặt ông.

Tạ Chỉ Thanh cúi đầu để trán chạm xuống mặt đất, nghiêm cẩn dập đầu hành lễ.

"Hài nhi xin thỉnh an... phụ hoàng."

Nước mắt như chuỗi ngọc vỡ tan, rơi lộp bộp trên mặt đất.

Lão hoàng đế chậm rãi bước đến, khom lưng nâng y dậy. Ông ngắm nhìn gương mặt tiểu hài tử, thở dài một hơi, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.

Tạ Chỉ Phong ở phía sau được mấy thị vệ và tiểu công chúa dìu xuống ngồi vào xe lăn. Y cười tủm tỉm tiến lại gần hai người họ, khuyên nhủ: "Phụ hoàng, đừng đứng ngoài này nữa."

"À, đúng rồi!" Tạ Chỉ Thanh vội vàng lau nước mắt, quay người giới thiệu với lão hoàng đế: "Phụ hoàng, đây đều là người của Lang tộc, để nhi thần lần lượt giới thiệu cho người!"

"Ai nha, tiểu công chúa!" Lang Tiêu Tiêu ùa tới như một cơn gió, lập tức đưa tay bẹo má Tạ Chỉ Nguyệt, miệng ríu rít: "Tiểu công chúa lớn thế này rồi sao? Mau để Lang tỷ tỷ nhìn kỹ một chút nào!"

Tạ Chỉ Nguyệt vất vả tránh khỏi bàn tay ác quỷ của nàng, rướn cổ tìm kiếm bóng dáng của ca ca, sốt ruột gọi: "Ca ca, ca ca! Bảo bảo đâu? Bảo bảo đâu rồi?!"

Nghe nàng hỏi, lão hoàng đế mới sực nhớ ra. Ông vỗ lên mu bàn tay Tạ Chỉ Thanh, trầm giọng hỏi: "Tiểu Thanh Nhi... cơ thể của con vẫn ổn chứ?"

Tạ Chỉ Thanh mím môi, trả lời: "Vẫn ổn, hài nhi đều tốt cả. Ta..." Y gãi gãi đầu, rất ngượng ngùng mà nói: "... Thực ra, ta cũng không chịu khổ gì nhiều, hơn nữa Tôn Thái y và mọi người đều luôn bên cạnh chăm sóc cho ta."

Lão hoàng đế nghe vậy mới hơi an tâm, nói: "Vậy thì tốt... tốt lắm... Trẫm lo nhất là thân thể con không chịu được."

"Đúng vậy, đại hoàng huynh ở trong cung cũng ngày đêm nhắc đến đệ đấy." Tạ Chỉ Phong bên cạnh cười dịu dàng góp lời.

Tạ Chỉ Thanh xoa xoa gương mặt hơi nóng bừng của mình, nói nhỏ: "Bảo bảo ở trong phòng ạ. Con bé ngủ rồi, nên ta không ôm nàng ra đây."

Tạ Chỉ Phong nheo mắt trêu chọc: "Tiểu Thanh Nhi nhà ta giỏi chăm bảo bảo quá nhỉ?"

"Ca ca!" Tạ Chỉ Thanh nhỏ giọng hờn dỗi, "Đừng cười nhạo ta nữa mà!"

Lão hoàng đế yên lặng lẽ lắng nghe hai hài tử lời qua tiếng lại.

Cặp song sinh này từ nhỏ đã như thế, một người ngoài mặt thường hay vui vẻ, một người thì thực sự vui vẻ từ trong xương cốt.

Cả hai đều có "khiếm khuyết" trên cơ thể nhưng tính tình lại trong sáng và thiện lương hơn bất kỳ ai. Bọn họ nương tựa lẫn nhau mà lớn lên từng ngày, thực sự... thực sự khiến người làm phụ thân như ông cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nghĩ tới đây, vành mắt lão hoàng đế chợt ươn ướt. Ông vội vàng ấn xuống nỗi khổ tâm, nói với Tạ Chỉ Thanh rằng: "Đi thôi, dẫn trẫm đi xem... nữ nhi của con."

Tạ Chỉ Thanh bên tai đỏ hồng, lí nhí đáp: "... Vâng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!