Chương 6: (Vô Đề)

Chưa đi được mấy bước, Tạ Chỉ Thanh đã thấy hơi lạnh, y quay về phòng lấy thêm một kiện áo khoác.

Tối hôm qua trở về quá muộn, y vẫn chưa có thời gian thu xếp hành lý cho cẩn thận, đành từ trong bọc hành lý lấy ra một chiếc áo choàng mình thường mặc nhất khoác lên người.

Đó là một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, viền mũ có một vòng lông thú, vừa ấm áp lại vừa xinh đẹp.

Chiếc áo này là năm ngoái phụ hoàng đã tặng cho y vào dịp sinh thần, nói rằng màu đỏ rực rỡ lại tôn da, Tạ Chỉ Thanh rất yêu thích.

Y thay xong y phục, kéo mũ trùm lên đầu, lặng lẽ theo sau A Thắc Tư rời khỏi nhà.....

Tạ Chỉ Thanh vừa mới đặt chân đến nơi này, hoàn toàn không biết đường đi, chỉ có thể dựa vào A Thắc Tư dẫn lối. Y nhặt được không ít loại cỏ không biết tên, đều do A Thắc Tư chỉ dẫn. Nó vừa đi vừa ngó nghiêng, thấy loại nào thích hợp liền ngậm lấy, thả xuống để cho y nhặt.

Y vừa nhặt cỏ vừa hỏi: "Loại này ăn được sao? Có độc không? Không phải ngươi đang định cắn trụi cả khu đất này đấy chứ?!"

Tạ Chỉ Thanh thật lòng lo lắng, nhưng A Thắc Tư nghe xong liền trưng ra một vẻ mặt cạn lời.

Phải nói rằng, nét mặt ấy quả thực giống Lang Tạp y như đúc.

Tạ Chỉ Thanh bật cười đến nhíu cả mũi.

A Thắc Tư luôn cùng xuất hiện với Lang Tạp, Tạ Chỉ Thanh thiếu chút nữa quên mất A Thắc Tư vốn chính là một phần của Lang Tạp.

Y ngồi xuống nhặt thêm ít cỏ, tiện tay v**t v* đầu A Thắc Tư — lần này cuối cùng cũng dám dùng cả bàn tay để chạm lên đầu sói rồi.

"Chắc là đủ rồi ha?" Y nhìn đống cỏ trong lòng, nói, "Con thỏ đó bé xíu, chừng này cũng đủ cho nó ăn mấy ngày rồi đó. Chúng ta về thôi?"

A Thắc Tư lắc lắc cái đuôi, xoay người quay về theo lối cũ.

Dọc đường, Tạ Chỉ Thanh câu được câu không trò chuyện với A Thắc Tư.

Cho dù đã không còn quá sợ hãi nữa, nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, một người một sói vẫn chưa quá quen thuộc với nhau.

A Thắc Tư đi phía trước, thỉnh thoảng dừng lại ngoái đầu nhìn y. Những lúc như vậy, Tạ Chỉ Thanh sẽ vội vàng bước nhanh hơn để bám sát sau lưng nó.

Nếu là trước đây, Tạ Chỉ Thanh tuyệt đối không thể tưởng tượng được có một ngày mình sẽ đi theo sau một con sói, để nó dẫn đường về nhà.

Mặt trời đã lên cao, ánh sáng rọi khắp nhân gian, phủ lên vạn vật sắc vàng ấm áp. Cả thế giới trước mắt bừng lên hơi ấm dịu dàng, Tạ Chỉ Thanh cũng cảm thấy cơ thể mình trở nên ấm áp theo.

Y tháo mũ trùm đầu xuống, tiếp tục đi theo sau A Thắc Tư.

Ánh nắng chiếu từ sau lưng đổ hai chiếc bóng dưới chân một người một sói, bóng của Tạ Chỉ Thanh và A Thắc Tư hoà thành một khối chồng lên nhau.....

Đi được một đoạn, A Thắc Tư bỗng dừng lại.

Nó quay đầu liếc nhìn Tạ Chỉ Thanh, sau đó bước tới cắn lấy ống quần y, vừa kéo vừa ngoái đầu nhìn về căn nhà nhỏ phía xa.

Tạ Chỉ Thanh nhíu mày suy nghĩ, hỏi: "Ngươi đang muốn nói... trong nhà có người, muốn ta mau quay về?"

A Thắc Tư buông miệng ra, đầu gật lên gật xuống.

Tạ Chỉ Thanh lại hỏi: "Là Lang Tạp về rồi sao?"

A Thắc Tư không động đậy.

Xem ra không phải Lang Tạp... Vậy thì là ai? Tạ Chỉ Thanh thầm nghĩ, mình vừa mới đến đây, ai sẽ tới tìm mình?

Khi gần về đến nhà, Tạ Chỉ Thanh mới vỡ lẽ.

Trước cửa nhà nhỏ có một con sói đang nằm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!