Chương 50: (Vô Đề)

Tạ Chỉ Thanh là người cũng có muội muội, từ trước đến nay luôn mềm lòng trước cảnh tiểu cô nương rơi lệ.

Y rối rắm suy nghĩ một hồi, an ủi nói: "Dù sao... các ngươi cũng là huynh muội."

Lang Tiêu Tiêu nằm gục đầu xuống án thư, mếu máo nói: "Ta... ta không phải cố ý cãi nhau với huynh ấy đâu. Ta biết những gì huynh ấy nói đều là sự thật, ta biết... huynh ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho ta..."

Tạ Chỉ Thanh nhất thời không biết nên nói gì, lại hiểu rõ đây không phải chuyện mà người ngoài có thể tùy tiện xen vào để hòa giải, chỉ nhỏ giọng khuyên nàng: "Đợi hắn quay về... hai người hãy nói chuyện tử tế với nhau đi, được không?"

Lang Tiêu Tiêu vừa khóc vừa gật đầu.

Nhưng chẳng được bao lâu, nàng lại bắt đầu đứng ngồi không yên.

Nàng lau khô nước mắt, ánh mắt bất an hướng ra cửa sổ.

Động tác cùng thần thái kia quả thật giống với người nào đó y như đúc.

Tạ Chỉ Thanh cũng nghi hoặc ngó ra ngoài—

Ít lâu sau, Lang Tiêu Tiêu thật tình không thể ngồi yên được nữa, nàng đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng quyết định trốn ra phía sau cánh cửa.

Vừa trốn xong thì cửa phòng cũng ngay lập tức bị người dùng sức đá bật ra.

Tạ Chỉ Thanh: "..."

Lang Vương thô bạo lại bắt đầu dùng chân mở cửa rồi.

Lang Tiêu Tiêu trốn ở phía sau cửa, thiếu chút nữa bị đập thành một miếng "bánh sói ép" mỏng dính.

Lang Tạp vốn đã nhận ra trong nhà còn có người khác. Sau khi khép cửa lại, hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng quét về phía nữ tử đang lẩn trốn sau cánh cửa, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

Lang Tiêu Tiêu lộ vẻ khổ sở: "À... ta..."

Ánh mắt nàng cầu cứu nhìn về phía Tạ Chỉ Thanh.

"..." Tạ Chỉ Thanh cắn răng nói, "Nàng... tới đưa đồ."

Lang Tạp quay đầu nhìn Tạ Chỉ Thanh, rồi lại liếc nhìn Lang Tiêu Tiêu đang co người khúm núm ở đó, lạnh giọng nói: "Đưa đồ rồi thì đi đi."

Lang Tiêu Tiêu: "...... Vâng."

Nàng đưa tay xoa xoa mũi, bước đi với dáng vẻ lúng túng, hoàn toàn không còn dáng vẻ mạnh mẽ như ngày thường.

Lang Tạp cười khẩy, giọng nói mang theo chút chế giễu: "Còn không đi nhanh lên? Đừng nói là ngươi còn muốn ở lại ăn bữa tối đấy nhé?"

"......" Lang Tiêu Tiêu gãi đầu, quay lại nhìn hắn, vẻ mặt đầy do dự.

Lang Tạp thật sự đang xách một hộp đồ ăn trong tay, thấy thế hắn hờ hững nhấc lên, ý bảo: "Chỉ chuẩn bị đủ cho hai người, không có phần của ngươi đâu."

Lang Tiêu Tiêu ủ rũ đáp: "Vậy... ta đi đây, ca ca."

Lang Tạp lạnh nhạt: "Cút mau."

Lang Tiêu Tiêu mấy lần muốn mở miệng nhưng rốt cuộc vẫn nuốt hết vào bụng, lặng lẽ xoay người rời đi.

Lang Tạp đặt hộp đồ ăn xuống, ngoắc tay với Tạ Chỉ Thanh: "Ngươi lại đây ăn đi." Hắn thuận miệng hỏi: "Nó đưa thứ gì đến vậy?"

Tạ Chỉ Thanh liền mang tấm vải ra cho hắn xem.

Lang Tạp liếc mắt nhìn tấm vải, Lang Vương không phân biệt được màu sắc, chỉ có thể đại khái nhìn thấy hoa văn. Hắn hững hờ quét mắt qua, hỏi: "Ba con bướm thêu trên này... là tượng trưng cho một nhà ba người sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!