Chương 5: (Vô Đề)

Tạ Chỉ Thanh không biết Lang Tạp đã trở về lúc nào, chỉ biết rằng khi y mở mắt ra thì trời đã sáng, còn Lang Tạp thì đang yên ổn ngủ trên sàn nhà.

Tạ Chỉ Thanh giật nảy mình, dụi dụi mắt, vội vàng xuống giường, muốn gọi hắn lên giường ngủ cho đỡ lạnh.

Tới lúc này rồi, chuyện quen hay không quen, xấu hổ hay không xấu hổ đã không còn là vấn đề nữa.

Lang Tạp ngủ rất say, gọi thế nào cũng không tỉnh, cuối cùng Tạ Chỉ Thanh đành đánh bạo vỗ nhẹ lên mặt hắn, lúc này người kia mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Ngươi mau tỉnh, thật sự ngủ dưới đất suốt một đêm sao? Có khó chịu không?" Tạ Chỉ Thanh kéo tay hắn, muốn lôi người dậy, "Lên giường ngủ đi!"

Quả thật Lang Tạp mãi đến nửa đêm mới quay về, khó khăn lắm mới chợp mắt được một lúc thì đã bị Tạ Chỉ Thanh lay dậy.

Hắn hé mắt, vốn định nói "đừng để ý đến ta, ta muốn ngủ thêm chút nữa", kết quả thấy người nọ chỉ khoác trên người một lớp trung y mỏng manh.

Đệm chăn tối qua hắn trải cho y rất ấm áp, Tạ Chỉ Thanh vừa mới tỉnh giấc, trên người còn mang theo hơi ấm trong chăn nên không cảm thấy lạnh. Nhưng vùng thảo nguyên hanh khô, chỉ sơ ý một chút là sẽ sinh bệnh, huống chi y là người mới đến, lại càng phải chú ý hơn.

Lang Tạp dứt khoát nhấc chăn lên, ôm lấy y kéo vào trong ổ chăn của mình.

"Lạnh lắm, coi chừng bị cảm lạnh."

Hắn thật sự không suy nghĩ nhiều, chỉ là trong nửa tỉnh nửa mê liền theo bản năng mà làm vậy.

Thấy Tạ Chỉ Thanh ăn mặc phong phanh, mà ở chăn của mình thì đang nóng ấm, hắn liền tiện tay kéo người vào, chia cho y một nửa ấm áp, cánh tay không có chỗ đặt cũng vô thức đặt luôn lên eo y.

Nhưng bên phía Tạ Chỉ Thanh thì...

Tay chân y cứng đờ bám lấy vai Lang Tạp, hai thân thể dán sát vào nhau.

Bản thân chỉ mặc một lớp trung y bằng tơ lụa mỏng nhẹ, còn Lang Tạp... Lang Tạp lại để trần nửa người trên.

Da thịt nóng hổi của người kia qua lớp vải mỏng truyền sang người y, hơi ấm từ lồng ngực như nước ấm lan ra khắp tứ chi, lan đến đầu ngón tay, đến bờ vai, sau đó thấm cả lên gò má.

Tạ Chỉ Thanh chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng bừng như muốn bốc cháy, khổ nỗi Lang Tạp ôm chặt quá, y căn bản không thể động đậy được.

Lớp trung y kẹp giữa hai người thật sự quá mỏng, Tạ Chỉ Thanh gần như nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của Lang Tạp vang lên bên tai.

Y cảm thấy hô hấp cũng sắp bị đoạt mất, đành dồn hết sức dùng hai tay chống lên vai Lang Tạp, cố gắng đẩy hắn ra.

Bất ngờ đúng lúc đó, Lang Tạp đột nhiên trở mình ngồi dậy.

Hắn "chậc" một tiếng đầy bực bội, giọng mang theo vài phần không kiên nhẫn, sau đó tiện tay vớ lấy một chiếc áo ngoài khoác qua loa lên người, sau đó bước tới đạp cửa đi ra.

Gió lạnh vù vù thổi vào phòng.

Tạ Chỉ Thanh rụt sâu vào chăn, gần như chôn cả nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe nhìn ra cửa.

Nga, thì ra là A Thắc Tư đến.

A Thắc Tư đứng trước cửa, đôi mắt vàng óng bình tĩnh nhìn Lang Tạp.

Một người một sói đối mặt trong chốc lát, cuối cùng Lang Tạp nhượng bộ, nói: "Phiền chết đi được, đi đi đi!"

Hắn quay đầu lại nói với Tạ Chỉ Thanh: "Trong tộc có mấy lão nhân cứ nhất quyết đòi gặp ta, ta đi một lát sẽ về. Ngươi—"

Hắn nhìn chiếc giường với chăn đệm lộn xộn, đoán chắc bên trong đã thấm lạnh, bèn chỉ tay xuống sàn: "Ngươi cứ ở đó ngủ thêm chút nữa, đừng để nhiễm lạnh."

Tạ Chỉ Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

A Thắc Tư nhìn một lát, lắc lắc đuôi rồi bước vào trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!